Chương 2: (Vô Đề)

3. 

Lâm Ngư về đến nhà đã là mười giờ tối. 

Đôi tay ướt sũng lục tìm chìa khóa, mượn ánh đèn leo lét trong hành lang để tra khóa vào ổ, kéo cửa ra, trong nhà đã sáng đèn. 

Mùi rượu nồng nặc ập vào mũi khiến cả người Lâm Ngư cứng đờ, cơ thể vốn còn đang rét run lại càng run hơn. 

Người đàn ông trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, đứng dậy bước tới. 

"Sao giờ này mày mới về? Chuyến xe cuối cùng đáng lẽ phải đến lúc bảy giờ, bây giờ đã mười giờ rồi, mày ch. ết ở đâu hả?"

Người đàn ông đó tên Lâm Thủ Nghĩa, là cha ruột Lâm Ngư. 

Lâm Thủ Nghĩa ăn chơi trác táng, cờ b.ạ. c nợ nần chồng chất. 

Kẻ bạo hành đá. nh đậ. p mẹ cô đến mức mẹ phải bỏ nhà đi. 

Một kẻ trốn nợ suốt nửa tháng không về nhà. 

Không vui là lôi Lâm Ngư ra đánh. 

Lâm Ngư cúi đầu bước nhanh vào nhà, nhưng Lâm Thủ Nghĩa đã quá quen thuộc với động tác này của cô, hắn túm lấy tóc đuôi ngựa của Lâm Ngư, giật mạnh ra sau. 

"Đang hỏi mày đấy, câm rồi à?"

Đây là lần thứ hai trong ngày Lâm Ngư bị túm tóc đánh. Có lẽ mai Lâm Ngư nên đi cắt phăng nó đi. 

Sau khi chửi thề một câu, Lâm Thủ Nghĩa đi thẳng vào vấn đề: 

"Mẹ mày cho mày bao nhiêu tiền? Tiền đâu?" 

Lâm Ngư ghê tởm mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cố né ra, đưa tay xoa đầu: 

"Con không lấy tiền của mẹ."

"Không lấy? Con ng. u này, sao lại không lấy? Không có tiền mà còn dám vác mặt về đây? Sao mày không chế. t ngoài đường luôn đi?" 

Lâm Thủ Nghĩa uống không ít, càng nói càng tức, túm tóc Lâm Ngư đập mạnh vào tường. 

"Tao trông cậy vào số tiền đó để sống! Không có tiền tao ch. ết chắc! Mày cố ý muốn hại tao đúng không? Đồ sao chổi, y như con mẹ mày, thứ vô dụng!" 

Đến khi trán Lâm Ngư bê bết m. áu, hắn mới buông cô ra. Cô ngã khuỵu xuống đất, lại bị hắn đá thêm mấy cú. 

"Mai mày đi gặp mẹ mày, lấy tiền về đây! Không lấy được thì ch. ết ngoài đường luôn đi!" 

Sau khi Lâm Thủ Nghĩa nổi cơn đ. iên đánh Lâm Ngư đủ rồi, hắn mới đạp cửa bỏ ra ngoài, bị đánh nhiều quá, Lâm Ngư quen rồi, cô bình tĩnh xử lý vết thương trên trán. 

Lâm Ngư lấy tuýp thuốc mỡ còn một nửa trong ngăn kéo phòng ngủ, bôi thuốc lên những vết bầm tím trên người. 

Xong xuôi, Lâm Ngư kiệt sức nằm trên giường, trên trần nhà, chiếc đèn tiết kiệm điện yếu ớt chập chờn lúc sáng lúc tối. 

Cuộc sống vô vọng này bao giờ mới đến hồi kết, tương lai vẫn sẽ tăm tối thế này sao? 

Trước năm sáu tuổi, Lâm Ngư sống ở khu trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt. 

Khi đó, Lâm Thủ Nghĩa cùng bạn bè kinh doanh, kiếm được tiền, cả nhà ba người ở nhà lầu, cuộc sống sung túc. 

Sau này, làm ăn thất bại, Lâm Thủ Nghĩa đem cầm cố hết nhà cửa, nợ nần chồng chất. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!