Chương 87: (Vô Đề)

Sau khi Thời Châu trả lời 1 trong nhóm, thì không còn động tĩnh gì nữa. Quản Hồng Nhạn biết là cô ấy đã thấy tin nhắn và bắt đầu chạy rồi, thế nên yên tâm gập đồng hồ lại.

Phía sau là những Robot tuần tra chưa từng thấy trước đây. Quản Hồng Nhạn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, phát hiện lớp sơn bên ngoài của những tuần tra này cực kỳ khác biệt.

Chúng trông chẳng giống chút nào với các robot trong thành phố Đêm — dù bọn kia rất hung hãn khi bắt tội phạm truy nã, thậm chí thường xuyên xử bắn ngay tại chỗ — nhưng hình dáng của chúng thường bo tròn, các khớp nối và góc cạnh đều được mài nhẵn, phần viền máy móc trông mượt mà như được làm từ dây chuyền hiện đại.

Còn mấy tuần tra này thì khác hẳn, cạnh sắc nhọn, góc nào cũng lấp loáng ánh kim, hoàn toàn không ăn nhập với phong cách cơ giới trong thành phố, nhìn giống như loại robot đặc chủng nào đó.

Có rất nhiều điểm chứng minh chúng không phải Robot bản địa: tiếng vũ khí chúng phát ra khác thường, khoang nổi dùng kiểu cửa kéo lên như cánh cắt kéo (scissor door) chứ không phải dạng trượt của đám Quân dọn dẹp, lớp sơn cũng không giống chất liệu sơn thường thấy trong thành phố... Còn vô số chỗ không khớp nữa.

Vừa nghĩ, Quản Hồng Nhạn vừa kéo Trương Bội đã hơi đuối sức: Ổn chứ?

Không sao, Trương Bội nhắm mắt thở ra một hơi,

"Chị Quản, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Chị Thời có nói gì không?"

"Cô ấy cũng đang chạy," Quản Hồng Nhạn nói đến đây thì bất lực vô cùng,

"chắc đợi mọi thứ yên ổn cô ấy sẽ tới."

Lúc đầu Thời Châu tìm cô đã nói rõ: trong dự án này có thể phải trốn chui trốn lủi năm ngày, tiêu hao thể lực cực lớn. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ vật lộn với tuần tra suốt năm ngày liền. Ai ngờ trong đội lại có Isaac, thay đổi toàn bộ ID cho cả nhóm, giúp mọi người thoát khỏi cảnh chạy trốn.

Vừa kịp vui vẻ chưa bao lâu, thì thiên tai thứ nhất, thiên tai thứ hai ập đến, khắp phố toàn clone, rồi giờ còn bị đám robot đặc chủng không quen biết truy đuổi — cuối cùng cũng quay về cái bản chất

"chạy bộ rèn luyện sức khỏe" của dự án thành phố Đêm.

Marathon thành phố Đêm — danh bất hư truyền.

Cứ đến lúc phải chạy thế này, cô lại thấy ghen tị với Isaac. ··· ·· ·-·· · -· -

Cái Báo Cáo Viên ôm sổ chạy nhanh như bay, may mà bọn họ đều là thành viên đội thăm dò có thể lực, hoặc chí ít cũng có thuốc hồi sức mua từ cửa hàng của Tổ chức, không thì đúng là đuổi không kịp.

Quản Hồng Nhạn cắm đầu chạy một quãng, ngoảnh lại nhìn thì phát hiện chẳng bỏ xa được bao nhiêu robot đặc chủng, nhất thời tối sầm mặt mày.

Thời Châu nói đúng, máy móc không biết mệt, nhưng bọn họ thì có. Cứ chạy thế này thể lực ai cũng sẽ cạn kiệt.

Cô còn đang lo nghĩ, thì phát hiện ở ngã rẽ phía trước xuất hiện một người quen, cùng với âm thanh rắc rắc đặc trưng của đám robot đặc chủng đang đuổi theo.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới — là Thời Châu, người đã tách khỏi bọn họ trước đó.

Đứng trên xe cân bằng, Bạch Tẫn Thuật là người đầu tiên phát hiện ra Thời Châu. Sau lưng cô cũng là một bầy robot đặc chủng đang đuổi theo.

Có lẽ vì lúc nãy trong đám clone, mấy kẻ chỉ huy đột phá vòng vây và thay thế Nhân viên công ty đều là clone của Thời Châu, cho nên đám robot đặc chủng đuổi theo cô đông hơn hẳn, chỉ đuổi một mình cô mà số lượng còn nhiều hơn cả đám đang truy đuổi nhóm bọn họ cộng lại.

Thấy bóng dáng Thời Châu, Lý Giác — người đã chạy đến nỗi hoa mắt — theo phản xạ gọi một tiếng: Chị Thời!

Báo Cáo Viên chạy đằng trước ngoảnh lại, hét toáng lên: Oa là cô!

Kỳ lạ thật, hắn ta chạy nhanh thế mà lại không thở dốc tí nào, nói chuyện vẫn hoạt bát như thường, hoàn toàn không giống ai kia đang chạy đến vắt kiệt sức.

"Tôi biết ngay là cô chưa chết mà!"

Hắn ta đầy phẫn nộ,

"Lúc nãy tôi thấy cô trong đám đông chỉ huy bọn họ phá vòng vây rồi! Quá đáng thật đấy!"

Thời Châu: ··· ·· ·-·· · -· -

Đó không phải tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!