[Tin buồn, có người bị loại đầu tiên rồi.]
[Dù sao thì ở cùng tầng với Dương Bồi cũng sống được lâu hơn chút, sao cứ phải vội tự hủy vậy?]
[Người mới đúng là người mới, xui xẻo thật, đầu tư vào dự án toàn người mới.]
[Đừng có nói gở như thế trời, đuề là người mới, tôi thấy một người khác cũng khá đấy chứ.]
[Khá ba chữ đó mà diễn tả hết được à, phải là dạng người kỳ quái nào mới có thể tra Google trong khi không gian thời gian đang dừng lại chứ.]
[Không tra Google thì tra Yahoo à?]
[Muốn gây sự hay gì?]
[Mọi người đừng cãi nhau nữa, cãi nhau thế này có giết được ai đâu.]
[Admin khóa mõm mấy tên này lại dùm đi. Vừa nãy tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng bác sĩ liếc nhìn Tiểu Áo một cái là muốn giết luôn cậu ta.]
[Tiểu Ao lại là ai, cái tên mặt trắng kia à?
Giờ gọi thân mật thế, lát nữa bị Dương Bồi giết đừng có khóc nhé. Với lại, không gian cấp E lấy đâu ra admin cho ông.]
[Hờ, không có admin thì tự giác giữ mồm giữ miệng đi, người ta hai lần gặp cơ chế tử vong đều toàn thân trở ra đấy.]
[Chẳng qua là cậu ta may mắn thoát được hai lần thôi, có gì mà đắc ý.]
[Mấy người làm tui mắc ói quá à, các người đắc ý cái gì. Dương Bồi là người như thế nào, hôm nay ở đây hả hê, cẩn thận ngày mai bị chia vào cùng dự án điều tra với hắn ta đấy.]
……
Dưới màn hình, bác sĩ Phương đứng tại chỗ, phía sau ông không biết từ lúc nào xuất hiện hai nữ y tá mặc đồng phục, hiện tại đang nhìn chằm chằm vào Trần Phi nằm trong vũng máu.
"Hai người các cô đưa bệnh nhân vào phòng bệnh."
Bác sĩ Phương ngồi xổm xuống nhặt những tờ giấy nhập viện rơi vãi trên mặt đất, lật qua lật lại, chiếc vòng tay bệnh án của Trần Phi rơi ra, hắn chộp lấy chiếc vòng tay, nhận dạng chữ viết trên đó.
"Ừm... Khoa phẫu thuật tổng quát giường số 2 phòng 703, bệnh nhân bị vết thương hở, khi đặt lên cáng phải cẩn thận."
Hai nữ y tá lúc này mới miễn cưỡng rời mắt khỏi Trần Phi.
Trên màn hình, giữa những dòng bình luận ồn ào náo nhiệt, lác đác vài dòng thảo luận về nội dung thăm dò:
[Hóa ra chưa chết à...]
[Tôi còn tưởng mở đầu là giết người đấy, xem ra quy tắc của không gian cấp E vẫn có một chút cơ hội sống sót.]
[Sống sót gì chứ, kiểu như gã ta, sống cũng như chết thôi.]
[Cũng phải.]
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt trên khung chat, đại sảnh im lặng như tờ, mùi tanh của máu lan tỏa khắp sảnh thang máy chật hẹp, những thành viên khác vừa chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, tránh xa hai nữ y tá như tránh tà, thậm chí không dám nhìn.
Lưu Mai tâm, cô gái tóc ngắn ở khoa ung bứu, cổ họng nghẹn ứ, hai tay bịt chặt miệng, sợ không cẩn thận lại ói mửa ra ngay tại đây.
Những người khác phản ứng không lớn như cô, nhưng cũng có thể thấy rõ sắc mặt không tốt.
Bạch Tẫn Thuật không muốn tỏ ra quá nổi bật trong đám đông, sau khi Trần Phi ngã xuống, cậu liền trở lại vị trí cũ, lùi về phía Lỗ Trường Phong.
Tuy nhiên, cái gọi là khiêm tốn này cũng chẳng khiêm tốn chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!