Chương 39: (Vô Đề)

Không biết tổ chức có thể cho đội viên quay lại không gian đã thám hiểm không... 

Cho dù là để cậu tìm tượng thần kia, xem có phương pháp nào ức chế tỷ lệ đồng bộ hay không cũng được. Bạch Tẫn Thuật vừa nghĩ vừa thuần thục phá hủy các góc nhọn trong phòng.

Nhưng bây giờ cậu đã vào đây rồi, cũng không kịp tìm những thứ đó, Xa Mạc Sở nói thế nào cũng coi như là làm việc đúng chuyên môn, nếu không mười người ở đây không một ai hiểu biết về thần thoại Cthulhu, mọi người không phải sẽ xong đời luôn hay sao. 

Hơn nữa hai nhân vật khác đã chuẩn bị lúc ban đầu cũng không thích hợp với nơi này, thiếu gia phú nhị đại không có năng lực gì chỉ có tiền thì thôi đi, pháp sư vong linh chỉ có thể tồn tại ở hình dáng bộ xương, nếu thật sự đưa vào, biết đâu còn chưa gặp phải thứ gì, cậu đã dọa cho giá trị san của người khác giảm một đoạn lớn rồi. 

Thân thủ của Xa Mạc Sở khá tốt, Bạch Tẫn Thuật không cần ghế đẩu cũng có thể trực tiếp nhảy lên mặt bàn, cậu di chuyển cái bàn gỗ nhỏ hơn kia, phá hủy tất cả các góc trên trần nhà trong phòng, sau đó lấy đất ẩm đã chuẩn bị tối qua ra, thêm chút nước trát kín các góc tường. 

Đợi cậu làm xong những việc này rồi đi rửa tay, tiếng người bên ngoài cũng dần nhiều lên. Mọi người hẳn đã thức dậy gần như cùng lúc, cậu vừa rồi còn đứng tại chỗ nghĩ một lúc mấy ngày sau phải xử lý vấn đề thế nào, người khác hoàn thành nhanh hơn cậu một chút cũng là điều đương nhiên.

Bạch Tẫn Thuật đẩy cửa ra, trong sân nhỏ quả nhiên đã có vài thành viên. 

Trên bàn ăn bên ngoài bày mấy bát cháo trắng, ở giữa là dưa muối quen thuộc, Bạch Tẫn Thuật nhìn quanh sân một vòng cũng không thấy bóng dáng người chú, chắc là chú ta đặt bữa sáng xong có việc nên đi rồi.

Người là sắt cơm là thép, Bạch Tẫn Thuật như người mất hồn lướt qua mấy thành viên, trước tiên đến bên cạnh bàn sờ vào mép bát. Cháo sắp nguội rồi.

Cậu không chút do dự ngồi xuống, bưng bát lên ăn cơm. 

Cách đó không xa, Lý Nhân có chút căng thẳng đẩy cửa đi vào sân nhỏ. 

Anh Vân Quảng, Gã dừng lại một chút, Cả mọi người nữa 

Gã nghiêng người, nhường chỗ cho đội viên nam ở phía sau mình. 

"Sáng nay lúc tôi thức dậy, đột nhiên phát hiện Giang Kim Minh xuất hiện trong phòng tôi." 

Trên tay hai người còn có không ít dấu vết bùn đất, xem ra Lý Nhân mặc dù kinh ngạc, nhưng tố chất của một thành viên cao cấp khiến gã vẫn phán đoán được việc nào quan trọng hơn, phá hủy tất cả các góc tường trong phòng trước, sau đó mới ra cửa thông báo cho mọi người. 

Giang Kim Minh là một trong các thành viên của thăm dò người người này, trong phòng chờ cũng từng giới thiệu bản thân với Lỗ Trường Phong và Bạch Tẫn Thuật, hắn là một trong bốn thành viên mất liên lạc khi đội thám hiểm ngày hôm qua chỉ còn lại sáu người. 

Ngoài ra giọng nói của Lý Nhân căng thẳng,

"Ngoài ra Giang Kim Minh dường như cho rằng..." 

"Hôm nay, là ngày đầu tiên cậu ấy bước vào không gian vô định."

Lỗ Trường Phong đứng bên cạnh, hít hà một hơi. Giang Kim Minh là một trong bốn thành viên biến mất, Giang Kim Minh cho rằng hôm nay là ngày đầu tiên hắn tiến vào thám hiểm. 

Mà hôm nay thực tế là ngày thứ hai tất cả mọi người tiến vào điều tra. Và thoát khỏi dòng thời gian đảo ngược của bọn họ, nhìn từ dòng thời gian tuyến tính, hôm nay là ngày thứ năm đội khảo sát dự án du lịch ở đây, hôm qua là ngày thứ sáu đội khảo sát dự án du lịch tiến vào. 

Giang Kim Minh không xuất hiện vào ngày thứ sáu, mà là trực tiếp đăng nhập vào không gian rồi tiến vào ngày thứ năm. Điều này đại diện cho cái gì thì đã quá rõ ràng. Kết cục của Giang Kim Minh đã bị luật nhân quả định sẵn rồi, ngày mai không có hắn, vậy hắn ta nhất định sẽ chết vào hôm nay.

Không một kẻ ngu nào có thể dễ dàng vào không gian cấp cao, điều mà Lỗ Trường Phong có thể hiểu rõ, những người khác cũng đã biết. Ngay cả Giang Kim Minh, dường như cũng nhận ra một chút manh mối trong ánh mắt của đồng đội. 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hắn ta nhận ra có gì đó không ổn,

"Anh Vân Quảng, hôm nay không phải là ngày đầu tiên tiến vào thám hiểm sao? Không gian này hiện tại có quy tắc xác định nào không?" 

Có một quy tắc, Vân Quảng gật đầu,

"Tôi cần anh giữ bình tĩnh." 

Giang Kim Minh hít sâu một hơi: 

"Được, tôi bình tĩnh rồi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!