"Không phải tất cả các thành viên trong không gian cao cấp đều được chỉ định sao? Tại sao lại có loại kẻ ăn bám như này vậy hả hả hả!!!"
Như thể nghe thấy tiếng lòng của gã, Xa Mạc Sở cuối cùng cũng thương xót giải thích:
"Tôi không nhìn thấy."
Hả? Lỗ Trường Phong không nhịn được phát ra âm thanh khó hiểu, Cậu là người mù à?
Cho dù muốn lừa gã thì cũng đừng dùng lý do vụng về như vậy chứ? Xa Mạc Sở đâu có vẻ gì là không nhìn thấy.
Không phải, Xa Mạc Sở ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt kỳ dị kia,
"Tôi bị cận thị nặng lắm, hơn nữa không nhìn thấy vật tĩnh."
Trong môi trường tối tăm, đôi mắt màu xám kia như phát sáng, đồng tử dọc hẹp dài chia đôi Lỗ Trường Phong đang được phản chiếu trong nhãn cầu.
Xa Mạc Sở mở to mắt, nhìn chằm chằm Lỗ Trường Phong vài giây, nhìn đến mức lưng gã toát mồ hôi lạnh mới lại cụp mí mắt xuống.
"Cho nên nếu cậu không đi phía trước thì tôi không thể đi được." Cậu tiếp tục nói.
Lỗ Trường Phong lần này thật sự có chút khó hiểu.
"Cái đó... mắt cậu thật sự là mắt rắn à?"
Gã biết thị lực của rắn rất kém, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy vật động, không thể bắt được vật tĩnh.
Hàng thật giá thật.
Xa Mạc Sở vẫn giữ vẻ mặt đó, cúi mắt, giọng điệu lười biếng,
"Nếu cậu muốn thì lần sau tôi gặp loại mắt kiểu thế này sẽ lột một đôi cho cậu thay đổi, nhưng màu sắc thì không đảm bảo cậu sẽ thích."
Nói xong câu đó, lưng Lỗ Trường Phong lạnh toát, không nhịn được rùng mình.
"Đừng đùa vậy chứ đàn anh Xa..."
Từ khi biết đôi mắt này của cậu không khác gì mắt rắn, gã luôn cảm thấy gọi đàn anh Xa giống như gọi đàn anh Rắn.
Thật sự có người móc mắt mình để thay mắt rắn sao, mắt rắn so với mắt người cũng không có tác dụng gì lớn mà? Hơn nữa thứ này đâu phải cổng USB, hai loại nhãn cầu này cũng không tương thích đúng chứ?
"Cậu muốn xem là trò đùa thì cứ xem là trò đùa đi," Xa Mạc Sở chủ yếu là một kẻ ăn không ngồi rồi, cũng không có ý định tranh luận gì,
"Bây giờ quay lại thì còn kịp giờ cơm, tôi không muốn lát nữa phải gặm lương khô lạnh đâu."
Thầy Mã dẫn đội có nồi nhỏ hâm nóng di động, còn mang theo không ít súp khô cô đặc, nếu bỏ lỡ giờ cơm, bọn họ chỉ có thể gặm lương khô lạnh và nước lạnh trong ba lô.
"Nhưng tôi... không qua được chỗ này." Lỗ Trường Phong có chút khó xử.
Con đường của bọn họ là một con đường nhỏ rất hẹp, hai bên không có nhũ đá gì, cũng không nằm trong tuyến đường làm việc, chủ yếu là gã muốn xem bên trong có tranh trên tường hay gì không nên mới đi vào.
Bạch Tẫn Thuật căn bản không quan tâm đến bản đồ, chỉ đi theo vật thể động duy nhất trong tầm mắt là Lỗ Trường Phong, đương nhiên cũng không chú ý.
Bây giờ hai người đứng ở đây, Lỗ Trường Phong không qua được, Bạch Tẫn Thuật lại không nhìn thấy vật tĩnh, nhất thời không biết phải quay lại thế nào.
"Cậu không biết leo núi à?"
Bạch Tẫn Thuật nói một cách đương nhiên,
"Leo qua từ phía trên hoặc bên cạnh gì đó đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!