"Ý cậu là cậu đánh lại Dương Bồi?" Bác sĩ Phương nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt qua thanh niên tóc dài.
Scao nói không sai, hắn vốn dĩ muốn giữ Trần Phi một hơi đến cuối cùng rồi thay thế, ai ngờ tối qua Dương Bồi đột nhiên giết Trần Phi, ép hắn phải chui vào vỏ ngoài của gã ngay tối đó.
Khủng hoảng sinh tồn lớn nhất của hắn bây giờ không phải đến từ người khác, mà chính là từ Dương Bồi đã đích thân giết Trần Phi một lần tối qua và chính bản thân hắn.
Dương Bồi người này là một tên điên, thật sự động tay động chân thì mình hoàn toàn không đánh lại tên đó.
Mà cái vỏ ngoài hắn chọn lại là vết rách ngang eo, tuy rằng hắn tạm thời có thể chịu đựng được cơn đau này, cũng có thể hoạt động bình thường, nhưng kéo theo vết thương này có thể sống đến ngày mai hay không thì chưa chắc.
Bạch Tẫn Thuật tự tin như vậy, là có lợi thế có thể bảo vệ mình khỏi tay Dương Bồi, giành thời gian dưỡng thương cho mình sao?
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Bạch Tẫn Thu không chút do dự phá vỡ ảo tưởng của hắn,
"Tôi chỉ là một sinh viên y khoa bình thường thôi, sao có thể đánh lại Dương Bồi chứ, tôi trốn hắn còn không kịp."
[
"Trốn hắn còn không kịp"]
[
"Sinh viên y khoa bình thường"]
[Là việc trong không thời gian ngưng đọng mà mặt không đổi sắc.]
[Là việc nói với máy tính của chủ nhiệm Tôn là người tiếp theo sẽ xử Dương Bồi.]
[Là việc nói trước mặt Dương Bồi nói gã là đồ ngu.]
"Nhưng tôi quả thật có cách," thanh niên tóc dài vươn tay đẩy Lỗ Trường Phong về phía trước,
"Cụ thể là gì tôi sẽ không nói cho anh biết, nhưng tôi có thể cho anh thử hiệu quả."
Lỗ Trường Phong không ngờ khi hai vị thần tiên đánh nhau lại có chuyện của mình, có chút trở tay không kịp.
Gã ho nhẹ một tiếng:
"Cái đó... tôi xem vết thương của anh nhé?"
Bác sĩ Phương khó hiểu cởi cúc áo, để lộ vết thương của Trần Phi.
Trần Phi bị thương rất nặng, lại không được xử lý thỏa đáng, bây giờ vết thương có máu thịt lẫn lộn, da không liền thịt, hai nửa thân trên dưới gần như sai khớp, đúng lúc này bác sĩ Phương đang mang khuôn mặt Trần Phi lại vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, quả thật vừa kỳ lạ vừa tách biệt.
Anh Scao... Lỗ Trường Phong có chút không chắc chắn quay đầu lại.
Gã vẫn chưa rõ kiểu chấp niệm của mình rốt cuộc phải sử dụng như thế nào, vốn tưởng rằng nhìn thấy vết thương của người khác là được rồi, nhưng bây giờ hình như không có tác dụng?
"Ồ đúng rồi, quên mất," thanh niên tóc dài không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ,
"Dùng cái này, rạch một đường vào vết thương của anh ta."
Giải thích thuộc tính cố định của Lỗ Trường Phong là: Tôi không đành lòng nhìn thấy người khác bị thương.
Đã nhìn thấy vết thương không có tác dụng, vậy thì chỉ có thể tận mắt nhìn thấy người khác bị thương mới được.
Bác sĩ Phương: ???
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!