Không gian hẹp hòi, một chiếc đèn cực sáng.
Bên trong phòng bếp oi bức, người phụ nữ đứng dưới ánh đèn, mái tóc xoăn màu vàng để lại bóng dáng dưới mặt đất, vừa nhoáng lên vừa thoảng qua giống như nội tâm bất định của cô.
Vô vàn khuôn mặt không thể thấy ẩn giấu trong bóng đêm, giữa lúc hoảng hốt, cô giống như thấy bên cạnh nhiều ra một người thanh niên trẻ tuổi, người trẻ tuổi hai tay nắm giao nhau để trên bàn, mặc sơ mi trắng thẳng tắp, lộ ra một đoạn cổ tay thon dài:
"Tôi vẫn đề xuất ngài cùng chồng của ngài nên nói chuyện với nhau, gia đình hòa thuận là điểm mấy chốt để con trẻ trưởng thành khỏe mạnh."
Không.
Không thể nói.
Người phụ nữ run run tay theo bản năng, ý đồ làm ống tay áo che khuất vết thương do bị bạo lực gia đình.
"Tuy nhiên, nếu ngài cảm thấy nói ra thật khó xử, cũng có thể hẹn ông ấy cùng nhau đến chỗ của tôi để được tư vấn," như là nhìn ra người phụ nữ khó xử, người trẻ tuổi thay đổi chiều hướng, rũ mắt xếp lại ngay ngắn chiếc bình vừa bị cậu chạm vào mà lệch sang một bên, đặt song song với notebook, mỉm cười nói:
"Tôi tiếp nhận rất nhiều gia đình không thể dùng ngôn ngữ để biểu thị ý nghĩ, đối mặt vấn đề, chúng ta hẳn nên tích cực đi ra bước đầu tiên mới được, tôi tin rằng giữa hai người chỉ thiếu giao lưu một chút."
Tích cực, đi bước đầu tiên?
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua một tia sợ hãi, cô nhớ đến vô số buổi tối, nắm tay của ai tản ra mùi rượu cùng tiếng khóc nức nở của con gái bé bỏng vì sợ hãi mà núp trong chăn.
Nếu là người kia biết chính mình đến bệnh xá nhờ bác sĩ tư vấn miễn phí, người đàn ông kia hẳn sẽ đánh chết cô.
Dưới ánh đèn ảm đạm trong phòng khách , bình rượu màu xanh lục và màu nâu chồng chất thành núi, phản xạ ra ánh sáng biến hóa khôn lường lại vô cùng kỳ ảo.
Tên đàn ông say xỉn trong miệng toàn hét lên những ngôn từ thô tục, hô to sớm hay muộn rồi cũng có một ngày gã sẽ giải quyết con nhãi ranh chỉ biết đòi tiền đang trốn trong phòng.
Trong phòng quanh quẩn tiếng khóc áp lực đến chỉ còn lại vài âm thanh khụt khịt cùng tiếng thở dốc nặng nề của tên đàn ông, người phụ nữ bị sự tuyệt vọng đến cùng cực này đè ép không thể thở được , trong lúc nước mắt tuông rơi hòa cùng khoảng không tĩnh lặng, cô bỗng nhiên nhớ tới trên tờ báo để trên kệ báo bên ngoài có nhắc đến một tin tức.
Tháng trước có một vụ hỏa họan đã được phá án, người bị tình nghi hàng năm sau khi uống say đều có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, lần nọ trong lúc say rượu đã xảy ra tranh chấp và gã đã vô tình giết toàn bộ người nhà của mình, khi tỉnh lại ở ngày kế tiếp, vì để xóa bỏ chứng cứ gã tìm cách đặt dấu chấm hết cho câu chuyện bằng cách đem toàn bộ phòng ở cùng người nhà thiêu rụi trong một hồi lửa lớn.
Đúng vậy, người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng mà nhìn thoáng qua gã đàn ông đã say xỉn đến điên khùng trong phòng khách, vô thức đứng dậy đi đến phía nhà bếp.
Nếu sớm hay muộn gã cũng sẽ giết chính mình, vậy tại sao cô lại không thể tiên hạ thủ vi cường(*)?
Gã say xỉn tê liệt nằm trên đất bị ánh đèn sáng rọi của phòng bếp chiếu lên đến hoa mắt, trong miệng mắng những câu rời rạc không thể nghe rõ ràng, không chút nào biết nguy hiểm đang ngày một cận kề.
Đâu có ai sẽ nghi ngờ, sẽ đề phòng một người phụ nữ bị bạo lực gia đình hàng năm, không hề có sức phản kháng?
Đối mặt vấn đề, cô hẳn nên tích cực đi bước đầu tiên.
Trong phòng khách, thanh âm bình rượu vỡ nát leng keng leng keng vang lên bên tai không ngừng, lúc hoảng hốt, cô dường như lại ở chỗ khung cửa nhìn thấy người thanh niên tóc dài quen thuộc kia.
Giống như cậu đang cổ vũ, đang tán dương lưỡi dao trong tay của chính mình, áo sơ mi thẳng tắp, tóc dài gọn gàng.
Mà thanh niên tóc dài đang cầm trên tay là tờ báo chí đưa tin kết quả hỏa hoạn, trong căn phòng hỗn độn lại mục nát này, cậu như là bức tranh cuốn tao nhã lịch sự bị đặt sai chỗ, an tĩnh nhìn theo người phụ nữ đi hướng phòng khách.
Sau đó, ở ánh đèn mê muội mông lung, người phụ nữ trợn mắt lại nhắm mắt, giơ tay chém xuống, máu màu đỏ sậm bắn ra.
Khoảng khắc dòng máu vẩy tung tóe, người trẻ tuổi đứng ở khung cửa giống như đang thấy chuyện gì thú vị lắm, khóe môi mỉm cười không thành tiếng.
Không biết vì sao bốn phía sàng ngày càng sáng, tất cả nơi có thể nhìn đến đều bắt đầu xoay tròn vặn vẹo, trong bóng đêm hiện lên khuôn mặt không rõ ràng, những người đó tới gần từng bước, đem cậu vây quanh ở chính giữa.
Ánh sáng u ám trong phòng khách hóa thành lưỡi dao, hóa thành tiếng vỗ tay, hóa thành tiếng reo hò, thổi quét đến người trẻ tuổi đang đứng ở trung tâm.
Hân hoan, vui sướng, cảm giác thành tựu, bình rượu thủy tinh bị va chạm mà rơi xuống phát ra tiếng leng keng, thanh niên tóc dài khom lưng chào bế mạc, nhẹ nhàng dang rộng hai tay ngã về phía sau, đem thể xác này hướng vào phía bên trong mũi nhọn.
Ha ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!