"Hay là, nên gọi anh là Phương Thiếu Ninh?"
"Khụ... khụ khụ khặc." Lỗ Trường Phong đang im lặng ăn sáng bên cạnh uống được nửa cốc sữa đậu nành, suýt nữa thì phun ra ngoài.
Bác sĩ Phương?
Gã kinh ngạc nhìn Trần Phi vẫn đang ăn bánh bao.
Các nhà đầu tư trên màn hình cũng kinh ngạc như gã ta:
[Ủa a lô?]
[Tôi không nghe nhầm chứ? Scao nói đây là bác sĩ Phương?]
[Phương Thiếu Ninh là ai? Sao cậu ta biết tên bác sĩ Phương là gì?]
[Scao tối qua đã nhìn thấy tên bác sĩ Phương trên bảng thông báo.]
[Không phải, trọng điểm là Trần Phi thế nhưng không phủ nhận!]
[Trần Phi không phải chết rồi sao?]
[Chuyện gì thế này, chuyện gì thế này? Những người anh em cú đêm tối qua vào giải thích đi?]
[Những người anh em cú đêm tối qua cũng không biết gì luôn!!!]
[Tôi chỉ không xem có một đêm thôi, sao giá trị tiềm năng cũng giảm rồi, vừa lên đã cho tôi một quả bom lớn thế này.]
[+1, tại sao giá trị tiềm năng giảm, tại sao điểm tích lũy của Dương Bồi về không, tại sao Trần Phi đã chết đột nhiên sống lại còn bị Scao nói là bác sĩ Phương, tôi cảm thấy mình bây giờ như bỏ lỡ mười tập phim vậy, ngơ ngác.]
[Quy tắc người chết sống lại sao có thể xuất hiện trong cấp E? Nhặt được món hời lớn rồi?]
[Mấy người tối qua đi ngủ cũng đừng xoắn xuýt cái giá trị tiềm năng vớ vẩn của mấy người nữa, dự án của chúng ta hình như xuất hiện một quy tắc ghê gớm rồi!]
Cốc sữa đậu nành trong tay Lỗ Trường Phong cũng cầm không vững, Bạch Tẫn Thuật ghét bỏ hơi lùi lại phía sau, gã vội vàng rút mấy tờ khăn giấy lau sạch vết nước trên bàn, không kịp chờ đợi đặt cốc sữa đậu nành xuống hỏi:
"Anh Scao! Sao anh biết được?"
Rõ ràng ngoài cuộc kiểm tra của chủ nhiệm Tôn tối qua, những thứ bọn họ nhìn thấy đều giống nhau mà!
Anh Scao nhà gã đặt đũa xuống bàn, liếc nhìn gã nhẹ tênh:
"Đừng bao giờ tin vào ấn tượng tổng quan, anh bạn ạ, mà hãy tập trung vào những chi tiết"
——Câu thoại kinh điển trong bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes.
Lỗ Trường Phong cảm thấy mình bị khinh thường rồi.
Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của gã, Trần Phi thản nhiên xé đôi miếng bánh quẩy, nhúng vào cháo rồi mới ngẩng đầu hỏi:
"Tôi cũng rất tò mò, sao cậu phát hiện ra?"
Hắn mở tay ra cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, nghi hoặc nói:
"Lẽ ra, nhìn thế này thì không nhận ra mới đúng chứ?"
Hai đôi mắt khó hiểu cùng nhìn về phía Bạch Tẫn Thuật.
"Đương nhiên là không nhìn ra rồi," thanh niên tóc dài một tay chống má, nói như người đang giải đố,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!