Chương 17: (Vô Đề)

[Cười chết mất.]

[Miệng của Scao độc thiệt chứ, lúc nãy vòng vo chửi chủ nhiệm Tôn không biết xấu hổ, bây giờ vòng vo nói Dương Bồi thiểu năng.]

[《Dạy bạn cách chửi hai người mà không nói một câu tục tĩu nào》]

[Phản ứng từ kinh ngạc chuyển sang tức giận của Dương Bồi, lại vì chủ nhiệm Tôn đang nhìn nên không dám động tay động chân, đừng có làm tôi cười chết thế chứ.]

[Kỷ niệm một chút, đây là lần đầu tiên tôi cười vui vẻ như vậy trong dự án mà tôi lỡ tay đầu tư vào Dương Bồi.]

[Hối hận không quay màn hình, biểu cảm của Dương Bồi, trưa mai tôi có thể ăn thêm một bát cơm trắng với đoạn quay màn hình đó.]

[Tôi quay màn hình rồi, tôi thậm chí còn quay cả ánh mắt kinh hoàng không thể tin được của anh ta sau khi sử dụng kỳ tích thất bại trước đó, thật hả hê.]

[Đây là Scao,  cậu ấy biết bạn vì đầu tư vào ung nhọt Dương Bồi mà thua lỗ, cho nên cậu ấy thay bạn chửi Dương Bồi ngu ngốc còn đá anh ta một vố, nói theo tôi:

Cảm ơn Scao.]

[Cảm ơn Scao.]

[Cảm ơn Scao.]

[Cảm ơn Scao.]

[Nhưng ảnh bẫy Dương Bồi ở chỗ của chủ nhiệm Tôn, còn nhảy lên mặt đùa cợt... Dương Bồi nếu sống sót ra ngoài thì ảnh nguy hiểm rồi...]

[Tại sao lại nguy hiểm?

Scao không phải thần kinh đao sao?]

[Nhỡ đâu siêu quỷ thì sao? Thần kinh đao lại không thể khống chế được.]

[Đừng lo lắng mấy thứ có cũng như không này nữa, Scao đã dám nhảy lên mặt giễu cợt thì chắc chắn có nắm chắc, cậu ta nhìn vào hành động trước đó cũng không giống người làm việc theo cảm tính, cứ cùng nhau ha ha ha là được, lùm xùm của Dương Bồi không dễ thấy đâu.]

[Đúng vậy.]

Khi chủ nhiệm Tôn xử lý xong thiết bị kiểm tra, ống kính phòng phát trực tiếp đi theo Dương Bồi vào phòng kiểm tra, Bạch Tẫn Thuật tâm trạng rất tốt chỉnh lại cổ áo bị Dương Bồi làm rối, rút một tờ giấy lau tay và cổ, đi về phía cửa...

Sau khi y tá Hà dẫn Dương Bồi đi, đội viên thăm dò trong hành lang chỉ còn lại năm người.

Lỗ Trường Phong đổi một tư thế ngồi khoanh chân trên mặt đất, nếu không phải gã biểu hiện quá thoải mái sẽ bị ba người khác chú ý đến sự khác thường, gã thậm chí có chút muốn cười.

Chiều nay Scao xác nhận với gã trong việc Dương Bồi hoàn toàn là vô duyên vô cớ giết người, thì trầm ngâm suy tư về phòng, gã vốn còn tưởng anh Scao chỉ hỏi một chút, ai ngờ mới qua một buổi chiều, đã trực tiếp cho Dương Bồi treo số trước mặt bác sĩ, y tá.

Tuy không biết anh Scao đã làm thế nào, nhưng lúc nãy y tá Hà đi ra mọi người đều tránh né ánh mắt không dám nhìn thẳng cô ả, chỉ có Lỗ Trường Phong có tầm nhìn, mượn ánh phản xạ của cửa sổ hành lang chú ý đến sự khác thường của y tá Hà.

Cô ta căn bản không phải gọi người ngẫu nhiên, cô ta đang tìm người.

Ánh mắt cô ta lướt qua mặt Lưu Mai Tâm và Trịnh Vân Vân, đặc biệt nhìn kỹ gã và hai thành viên khoa ung bướu kia, cuối cùng mới dừng lại trên người Dương Bồi, gọi tên hắn ta.

Trước đó người từng tiếp xúc với y tá Hà chỉ có một mình anh Scao, sau khi đóng cửa phòng kiểm tra, không ai biết hai người họ đã nói gì bên trong, tại sao cô ta lại nhắm vào Dương Bồi chỉ có thể là do anh Scao can thiệp vào.

Điều này cho thấy khi Dương Bồi còn chưa kịp ra tay với bọn họ, Scao đã ra tay trước rồi.

Lỗ Trường Phong cúi đầu trong đám đội viên, giả vờ vẻ mặt rất căng thẳng, trong lòng sớm đã quanh co chín khúc mười tám vòng.

Với thực lực và kinh nghiệm mà gã quan sát được ở chỗ Scao chiều nay, anh ấy hoàn toàn không cần thiết phải nói dối là người mới ngay từ đầu để trốn Dương Bồi.

Hơn nữa trên đường đi cũng không hề có vẻ sợ hãi Dương Bồi, vừa nãy nhìn thấy Dương Bồi ra hiệu chặt đầu càng ghét bỏ lùi lại mấy bước, một chút cũng không có vẻ trốn hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!