Chương 15: (Vô Đề)

Sau khi Bạch Tẫn Thuật nói xong câu đó, chủ nhiệm Tôn vẫn đang không ngừng rít gào rbỗng chốc có một giây ngưng lại.

Ông ta dường như không biết mở miệng nói gì bây giờ nữa.

Các nhà đầu tư vẫn đang xem trực tiếp cũng sững sờ, rõ ràng là hai ba giờ khuya, lại đột nhiên bắn ra một đống bình luận:

[?

Hả?]

[Nói gì vậy ông cố ơi?]

[Khoan đã, tại sao lại là em trai chứ không phải em gái vậy! Có phải ảnh đã để lộ ra thuộc tính kỳ lạ nào rồi không hả!]

[Tôi là người mù, xin hỏi đây là khu vực tình cảm hay là phòng phát trực tiếp báo cáo tiến độ điều tra của Tổ Chức vậy?]

[Ông mù, tôi trả lời thì ông cũng có thấy đâu.]

[Chủ nhiệm Tôn: Mẹ nó, khùng hay gì.]

[Khoa chỉnh hình nước Đức là gì nữa trời.]

[Đây là khu phát trực tiếp của Trung Quốc, khoa chỉnh hình nước Đức thì ra chỗ khác chơi!]

[Chủ nhiệm Tôn: Tôi cạn lời rồi, còn bạn?]

[Tôi cũng hạn hán, sa mạc lời luôn.]

[Diễn kịch hả má?]

[Diễn thì sao? Cuộc đời là một vở kịch, đoạn giữa quên rồi, offline! Offline luôn!]

Thầy Tôn trên màn hình, chủ nhiệm Tôn vẫn không ngừng rít gào, chàng trai tóc dài không biết từ đâu rút ra một chiếc khăn tay, cách lớp vải nắm lấy đôi bàn tay khô gầy đáng sợ với móng tay nhọn hoắt, không thể nhịn được nữa mà nói,

"Người lớn tuổi tốt nhất là nên chú ý giữ gìn sức khỏe."

Chủ nhiệm Tôn bị cậu ta nắm tay không thể động đậy, kẹt cứng nửa ngày không nói nên lời.

Bạch Tẫn Thuật biết rõ năng lực chiến đấu của mình, đối mặt với bác sĩ đột nhiên dị hóa này, cậu không giỏi thể thuật, không thể trực tiếp khống chế chủ nhiệm Tôn rồi phản sát; cũng không thể xông ra ngoài bỏ chạy, sau khi quy tắc bị kích hoạt, bỏ chạy là cách đối phó vô dụng nhất.

Trần Phi nói mình không thuộc khoa ngoại tổng quát thì bị bác sĩ xé rách để tạo ra vết thương hở, Lưu Mai Tâm phủ nhận mình bị bệnh tâm thần thì kích hoạt chứng rối loạn phân ly và động kinh.

Cho nên chỉ cần cậu không phủ nhận bệnh về xương khớp của mình, thì khả năng cao sẽ không có chuyện gì. Nếu cậu ứng xử sai lầm, kết quả tệ nhất có lẽ cũng chỉ là đột nhiên bị gãy xương.

Cậu có lòng tin vào vận may của chàng trai tóc dài, chắc sẽ không xui xẻo đến mức bị gãy xương sườn hay gãy xương chân ảnh hưởng đến hoạt động, vẫn có thể ứng phó được.

Huống chi chàng trai tóc dài cũng có lòng tin vào bản thân, hắn ta là một sinh vật trời sinh thích theo đuổi nguy hiểm, đi trên bờ vực thẳm, nếu không cũng sẽ không chủ động tiến vào nơi này để mạo hiểm.

Giống như bây giờ, miệng thì khách sáo, thần thái quan tâm, nhưng động tác tay lại hoàn toàn ngược lại.

Cổ tay của chủ nhiệm Tôn bị anh chàng tóc dài tránh né nắm bằng khăn tay cũng đã thả ra:

"Chị Hà trực ban tối nay chắc có kem dưỡng da tay và bấm móng tay, thầy Tôn nếu không ngại thì có thể mượn dùng."

Chủ nhiệm Tôn hiện tại vẫn còn hình dạng quái vật ngơ ngác một giây.

"Ý em là, với tư cách là bác sĩ..." giọng điệu của chàng trai tóc dài khó nói nên lời,

"Vẫn nên chú ý vệ sinh cá nhân một chút thì hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!