Lỗ Trường Phong men theo tường, như con thằn lằn, quay trở lại bằng đường cũ. Quả nhiên, gã đã luyện tập thường xuyên như lời mình nói, mỗi bước đều vững vàng đạp lên mặt tường nhẵn nhụi, các ngón tay móc chính xác vào chỗ lồi lõm trên tường, phối hợp giữa hai tay, nhẹ nhàng đưa cơ thể từ bậc cửa sổ này sang bậc cửa sổ khác.
Khiến cho màn hình bình luận trực tiếp lại xuất hiện một loạt:
[Mẹ nó gã gọi cái này là leo núi?]
[Mẹ nó anh trai gọi cái này là quán quân cấp quận?]
[Con cái nhà ai leo núi kiểu vậy chỉ coi?]
[Tôi biết rồi, thực ra giải thể thao quận mà gã nói nói là khu Đông Gotham*. Hoạt động huấn luyện hàng ngày là sử dụng kỹ năng leo núi để cố gắng trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Batman.]
(Là một thành phố hư cấu ở miền Đông Hoa Kỳ , đóng vai trò là thành phố chính xuất hiện trong truyện tranh Mỹ do DC Comics xuất bản.
Bạn nào chưa coi thì nói đơn giản tội phạm khu này ngang mật độ tội phạm cỡ Beika bên Conan)
[Móa nó, tui muốn hóa đá, đợi đến lúc có giải quán quân tỉnh, có phải là phải trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Superman luôn không?]
[Superman thì phải được trao giải quán quân leo núi cấp quốc gia.]
Bạch Tẫn Thuật thò nửa người ra, nhìn Lỗ Trường Phong an toàn trở về trước cửa sổ phòng bệnh của mình, với tư thế linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với thân hình hiện tại, lộn vào trong rồi giơ ngón tay cái ra hiệu OK, mới rụt đầu vào, đóng cửa sổ, trở lại tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nằm lên giường.
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch Tẫn Thuật nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nhẹ nhàng xuống giường mở cửa phòng, ngoài phòng bệnh đứng một y tá lạ mặt mặc đồng phục, nhờ ánh đèn hành lang, loáng thoáng có thể nhận ra dòng họ trên bảng tên, không phải Lưu cũng không phải Lý, cô ấy không phải là một trong hai y tá buổi chiều đã khiêng Trần Phi đi.
Bạch Tẫn Thuật bước ra khỏi phòng bệnh, trao đổi ánh mắt với Lỗ Trường Phong đứng sau lưng y tá với hai quầng thâm mắt, tiện tay liếc nhìn thời gian.
Hai giờ rưỡi sáng.
Vài tiếng trước, y tá trực ban của tầng này mới nói với Lỗ Trường Phong: sau mười một giờ rưỡi, bệnh nhân không được đi lại trên hành lang. Mà bây giờ, y tá lạ mặt này lại dẫn hai người họ ra khỏi phòng bệnh.
Lỗ Trường Phong rõ ràng vì không quen biết y tá đó mà có chút lo lắng, thấy Bạch Tẫn Thuật đi ra, vẻ lo lắng trên mặt gã mới vơi đi một chút, chuyển sang vẻ nghi hoặc.
"Không phải nói sau mười một giờ rưỡi không được ra ngoài sao?" Gã nhẹ nhàng kéo tay áo Bạch Tẫn Thuật, thì thầm hỏi:
"Bây giờ chúng ta ra ngoài, có sao không?"
Cứ đi theo là được.
Trong bệnh viện, y tá và bác sĩ đối với bệnh nhân mà nói, đại diện cho quyền uy tuyệt đối, cho dù y tá này có vấn đề, họ cũng không thể mạo hiểm trái lệnh mà không bước ra khỏi cửa phòng bệnh được.
Bạch Tẫn Thuật nghĩ nghĩ, vẫn giải thích một câu:
"Quy tắc không hoàn chỉnh, sao cậu biết phần còn lại sẽ là những gì."
Cũng đúng.
Lỗ Trường Phong nhìn Scao vẻ mặt bình tình đứng cạnh bên, tự nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Y tá lạ mặt dẫn đường phía trước, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong theo sau, hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của ba người họ vang vọng.
Vị bác sĩ này thật biết chọn thời gian, đặc biệt chọn lúc người ta ngủ say nhất để y tá gõ cửa, Lỗ Trường Phong tối nay vẫn không dám ngủ, lúc này còn căng thẳng sợ hãi, ngược lại Bạch Tẫn Thuật ngáp liên tục, khiến người ta sợ cậu giây tiếp theo có thể trực tiếp vừa đi vừa ngã xuống đất.
Hai bên đều là phòng bệnh tối đen, Lỗ Trường Phong vừa nhớ kỹ đường đi vừa nhìn quanh, đột nhiên, gã cảm thấy Scao đi sau mình đột nhiên dừng bước.
"Anh Scao... có chuyện gì thế?" Gã ngơ ngác quay đầu. Phía sau, Scao vừa rồi còn làm mặt ngái ngủ, bây giờ đang đút một tay vào túi, nhìn về phía một phòng bệnh bên hành lang, ánh mắt sáng ngời, đâu còn dáng vẻ buồn ngủ mấy phút trước đó nữa.
Không có gì đâu.
Lỗ Trường Phong nghe thấy giọng nói của cậu đáp lại từ tốn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!