Chương 47: (Vô Đề)

Đám trùng cái nhìn về phía Abel, Theodore lên tiếng hỏi:

"Đại nhân, việc nuôi dưỡng này phải làm như thế nào? Chỉ cần ở bên cạnh ngài là được chứ?"

Phải giao hợp.

Đối với tộc trùng, chuyện này hoàn toàn cởi mở, nên Abel cũng không thấy có gì ngại ngùng khi nói ra điều đó.

Nhưng... Trùng cái im lặng, Abel vẫn còn hơn một năm nữa mới đến tuổi trưởng thành, cách này rõ ràng không thể thực hiện được.

Abel hiểu rõ việc này không khả thi.

Dù việc có được trứng trùng là điều bất ngờ, nhưng cậu không có ép phá. Đối với trứng trùng đầu tiên của mình, Abel vô cùng quan tâm.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu đề xuất:

"Máu của trùng đực có chứa nồng độ tin tức tố cao nhất, có thể thay thế tinh dịch để nuôi dưỡng."

Nghe vậy, mặt đám trùng cái biến sắc, đồng loạt phản đối:

"Không được, không thể dùng máu."

Theodore cũng tự trách bản thân:

"Nếu phải đánh đổi sức khỏe của ngài, thì thà bỏ quả trứng này còn hơn."

"Không cần nhiều, chỉ một giọt mỗi ngày là đủ."

Một giọt mỗi ngày?! Quá nhiều!

"Không được! Sức khỏe của ngài quan trọng hơn, mất một quả trứng không đáng gì, nhưng nếu không có ngài, tộc trùng sẽ chẳng còn gì."

"Chỉ cần bù đắp đủ lượng thiếu hụt, không cần kéo dài đến lúc nở." Abel cảm nhận sức mạnh tinh thần của trứng trùng trong bụng Theodore rồi nói thêm:

"Chỉ cần mười ngày, mỗi ngày một giọt là đủ."

"Không được, vẫn quá nhiều. Ngài chỉ cần dùng tin tức tố để nuôi dưỡng thôi, nếu trứng không thể nở ra thì chứng tỏ nó quá yếu, không xứng đáng tồn tại trên đời này."

Dù là ấu trùng của đại nhân nhân, cũng không thể so sánh với ngài được!

Theodore cũng nói:

"Đại nhân, nếu việc nở trứng gây hại đến sức khỏe ngài, thì thà coi như nó không tồn tại. Chỉ cần có ngài, tộc trùng sẽ tự khắc sinh sôi. Quả trứng này có cũng được, không có cũng chẳng sao, chi bằng loại bỏ đi."

Abel không khỏi ngạc nhiên trước suy nghĩ của họ.

Mặc dù tính cách của Abel có phần tùy hứng và lạnh lùng, nhưng cậu vẫn rất quan tâm đến ấu trùng, nhất là khi đó là trứng trùng của chính mình. Cậu sẵn sàng hy sinh một chút, mà với Abel, một giọt máu chẳng là gì to tát.

Cậu quyết định: Quyết định vậy đi.

Vâng...

Thấy Abel kiên quyết, cuối cùng đám trùng cái đành chấp nhận trong nước mắt. Tuy nhiên, họ càng thêm căm ghét Theodore, cho rằng nếu không vì anh, đại nhân đã không phải chịu khổ như vậy.

Theodore cũng rất tự trách, nhưng chẳng ai dám làm trái ý Abel.

Sau những tranh luận, trời đã về khuya. Theodore chỉnh trang lại bản thân rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng Abel, đám trùng cái đứng sau chỉ biết nghiến răng tức giận.

Ngoại trừ đêm trên phi thuyền, đây là lần đầu tiên Theodore được ở riêng với Abel. Nhìn vào hình dáng hiện tại của mình, Theodore không khỏi cảm thấy tự ti.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!