Chương 25: Đánh dấu

Đã lâu rồi Abel không được nếm vị quả đỏ, nên khi có một đĩa trước mặt, cậu liền ăn hết nhanh chóng.

"Lần sau tôi sẽ mua nhiều hơn cho em," Archeon trìu mến khi thấy Abel ăn ngon lành, trách mình vì đã không mua đủ.

Abel liếc nhìn hắn, nói khẽ:

"Sẽ không có lần sau đâu."

Abel không có thiện cảm với Archeon, kẻ đã phá hỏng tàu vũ trụ rồi còn bắt cậu đi. Cậu dự định khi đến Đế quốc Salun sẽ tìm cách hất cẳng đám người này.

Nghe vậy, Archeon giấu tay dưới bàn, lòng bàn tay siết chặt đến đau đớn. Ý nghĩ Abel muốn thoát khỏi hắn là điều không thể chấp nhận được!

Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc trên gương mặt, rồi nở nụ cười đáp:

"Sao lại không có lần sau chứ? Khi xuống tàu, tôi sẽ mua thêm cho em."

Nhân lúc này, Abel liền hỏi:

"Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Còn bao lâu nữa mới đến nơi?"

Archeon thoáng chút lo lắng, cúi đầu để tránh ánh mắt của Abel.

"Chúng ta vừa rời khỏi lãnh thổ Snow. Giữa nơi đây và Đế quốc Salun là một vùng đất hoang vu. Phải băng qua mới vào được Salun. Em muốn đến đâu trong Đế quốc? Tôi đưa em đi thẳng đến đó nhé?"

Archeon nhận ra rằng hắn rất khó nói dối trước Abel. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, hắn lại muốn nói ra tất cả, sẵn sàng dâng hiến mọi thứ cho cậu.

Hắn chỉ có thể tránh ánh mắt ấy mới có thể thốt ra những lời này.

Abel suy nghĩ một lúc, nhận ra rằng khi đến Đế quốc Salun, cậu cũng không biết sẽ phải làm gì tiếp theo, nên để bọn họ đưa mình thẳng đến đích là tốt nhất.

"Tôi muốn đến hành tinh Tukor."

"Được, chúng ta sẽ đến đó," Archeon đồng ý ngay lập tức.

Abel hài lòng gật đầu.

Archeon thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đã giữ được bình tĩnh.

Trên tàu vũ trụ vẫn không có gì giải trí, như thường lệ, Abel chỉ có thể chơi đùa với Uriah.

Cậu cầm thức ăn cho cá, từng hạt một ném lên không trung, còn Uriah thì nhảy khỏi bể cá để bắt lấy bằng miệng.

Mỗi khi Uriah bắt được thức ăn, Abel lại cười và khen ngợi: Cá nhỏ giỏi quá.

Abel ném thức ăn với những góc độ khó, trong khi Uriah bị giới hạn bởi bể cá, nên nhiều lần nó không thể bắt được và không được Abel khen ngợi. Điều này khiến Uriah buồn bực, nó vẫy đuôi cá một cách quyết tâm hơn, tập trung hơn vào việc bắt thức ăn.

Uriah nghĩ thầm, mình là con cá giỏi nhất, không thể nào lại không bắt được mấy hạt thức ăn này. Mình sẽ trở thành con cá giỏi nhất trong việc bắt thức ăn!

Khi Abel ném xong cả túi thức ăn, cậu dừng lại và xoa đầu Uriah.

"Cá nhỏ nhà mình quả nhiên là giỏi nhất."

Uriah kiêu hãnh ưỡn ngực lên.

Abel mỉm cười, nói:

"Chơi đủ rồi. Đến giờ đi ngủ thôi, ngày mai chủ nhân sẽ chơi với cá nhỏ tiếp nhé."

Uriah ngẩng đầu nhìn Abel, ngoan ngoãn gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!