Abel khi về nhà thì không ăn cơm mà chui thẳng vào phòng ngủ, lấy ra một liều thuốc ức chế, cảm thấy hết sức nhộn nhạo như có ai gãi ngứa trong lòng, hiếu kỳ muốn chết đi được:
"Vật này thực sự hữu dụng sao?"
"Đã vậy thì thử luôn xem."
Abel không nhịn được tò mò, đem thuốc ức chế tiêm vào người.
Đau quá... Chờ thuốc ức chế ngấm vào thân thế, hai mắt Abel đều đỏ lên.
"Kỳ quái, sao không thấy thay đổi gì, lẽ nào thuốc ức chế này là gì?" Abel quan sát chính mình, phát hiện không thấy thay đổi, có hơi thất vọng.
"Quên đi, vẫn là ăn cơm đã rồi tính."
Abel sờ cái bụng, mở cửa phòng, bước ra bên ngoài.
"Ơ... đây là nơi nào?" Abel sợ ngây người, Hành lang quen thuộc không còn, trước mắt Abel là một mảnh rừng với cây cối thưa thớt, cậu xoay lưng, ngoảnh lại nhìn.
Căn phòng ngủ cũng không thấy, chỉ có bãi cỏ xanh tươi đập thẳng vào mắt.
Phía trước Abel là bãi cỏ xanh, sau lưng là rừng cây thưa thớt. hiện tại cậu đang ở giữa một cánh rừng.
Chuyện gì thế này?
Sự việc hoang đường diễn ra nhanh chóng làm Abel sợ choáng váng,
"Heber, Yanis, các ngươi ở đâu?" Đáp lại cậu chỉ là sự yên tĩnh vô hạn.
Abel không lúc lúc này các thư trùng cậu vừa gọi tên cũng đang sợ hãi cực độ.
Những thư trùng bảo vệ Abel phát hiện mùi tin tức tố của cậu biến mất.
Ban đầu là nhạt đi, nhạt nhòa dần, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Các thư trùng phát hoàn, vội vã mở phòng ngủ Abel, nhưng bên trong đã không còn hùng trùng kính yêu của họ nữa.
Các thư trùng lục tung cung điện đều không tìm được Abel, bọn họ mở camera, phát hiện trong thời gian Abel mất tình, camera bỗng nhiên bị nhiễu, không quay được cái gì.
Tin tức Abel mất tích nháy mắt liền truyền khắp toàn cầu, toàn bộ các trùng đều thóa mạ đám người Heber làm trân bảo trùng tộc mất tích nên tất cả đều bị xử tử.
Đồng thời, thư trùng toàn quốc đều dồn lực đi tìm Abel, nhưng không có một chút dấu vết nào.
Abel không biết việc mình mất tích đã gây ra náo động thế nào, hiện tại cậu rất bối rối. Nơi này không có bóng dáng một con trùng nào, thật sự dọa người, Abel muốn rơi lệ.
Cậu đi vài vòng, nhưng mặc kệ cậu đi đâu, hướng nào thì cũng quay lại chỗ cũ, dù không hề muốn vậy. Abel dùng quang não liên hệ với bọn Heber, kết quả là quang não trên cổ tay hỏng, không kết nối được với ai.
Abel thất vọng cực kỳ, không dám tiếp tục ở đây.
Cậu lầm lũi đi về phía trước, hy vọng sẽ gặp được một con trùng.
Không biết đi bao lâu, Abel vừa mệt vừa khát, chân đau không chịu được, không nhịn được mà chảy nước mắt.
"Oa, oa... Heber, Yanis, mấy người ở đâu? Chân ta đau quá, oa oa..."
Abel đi không được, ở không xong, cậu đành đặt mông ngồi lên bãi cỏ, ôm mặt khóc. Do từ nhỏ được nuông chiều từ bé, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay lo ngã, chẳng phải động tay vào việc gì. Nên bây giờ lâm vào bước đường này, phải đi nhiều như vậy, cái bụng cậu liền sôi lên ùng ục.
Abel càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt lăn dài.
Ơ, trùng con? Trước mặt Abel đột nhiên xuất hiện một thư trùng, đang nhìn xuống phía cậu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!