Chương 19: (Vô Đề)

Đến tận khi Abel chuẩn bị đi ngủ, Carey mới mệt mỏi quay về, người hắn lấm lem, không biết vừa trải qua loại huấn luyện khắc nghiệt nào. Còn hai người kia, khi Abel đã say giấc, họ vẫn chưa trở về.

Sáng hôm sau, khi Abel tỉnh dậy, phòng ký túc xá đã vắng bóng người. Trên bàn có sẵn một phần bữa sáng, bên cạnh còn có hai phần thức ăn đã được đóng gói, cẩn thận đặt trong hộp giữ nhiệt. Abel nếm thử, thấy nhiệt độ vừa phải, thong thả ăn sáng rồi cất một phần vào vòng nén không gian trước khi ra ngoài.

Còn lại một phần, cậu định để dành cho buổi tối sau khi về ký túc xá.

Khi Abel đến phòng huấn luyện, Carey đã có mặt ở đó. Hôm nay, cậu không có ý định làm khó hắn, chỉ muốn tập trung vào việc huấn luyện một cách nghiêm túc.

Nhưng chỉ sau một giờ tập luyện, Abel – người chưa bao giờ trải qua vận động mạnh – đã cảm thấy mệt đến mức tưởng như không còn sức sống.

Vậy mà trên bảng kế hoạch huấn luyện, cậu vẫn chỉ hoàn thành được mục đầu tiên.

Thấy vậy, Carey lặng lẽ giảm đi một nửa số lượng bài tập và cắt bớt một nửa khối lượng nhiệm vụ.

Suốt cả ngày, dù tập luyện ngắt quãng, nhưng kế hoạch vẫn còn một nửa chưa hoàn thành. Abel cảm thấy kiệt sức, không muốn tiếp tục, quyết định quay về nghỉ ngơi.

Nhìn Abel đẫm mồ hôi, Carey không khỏi xót xa, nhẹ nhàng nói:

"Huấn luyện này cũng không quá quan trọng, cậu có thể từ từ mà làm."

Là người chưa từng trải qua khổ luyện, Abel có chút bị cám dỗ,

"Vậy thì ngày mai tôi không đến nữa, được chứ?"

Carey nghe vậy, trái tim như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, giọng hắn càng dịu dàng hơn:

"Được, ngày mai cậu nghỉ ngơi tại ký túc xá. Hôm nay về ngâm mình trong nước ấm để thư giãn đi."

Abel quyết định nghỉ ngơi một ngày.

Thật sự, những buổi huấn luyện này quá mệt mỏi! Không nghỉ ngơi tốt thì sao có thể tiếp tục tập luyện?

"Haiz, có lẽ đến lúc vượt biên mang theo vài người cho chắc ăn." Abel thở dài, nghĩ rằng chỉ dựa vào bản thân thì vẫn còn nguy hiểm.

Cậu không hề nghĩ tới việc sẽ không có ai đi cùng mình, dù sao, ai lại có thể từ chối cậu chứ?

Vậy nên, khi Carey và những người khác quay về ký túc xá, Abel liền nói:

"Khi đến biên giới, các anh đi cùng tôi đến một nơi nhé."

Quả nhiên, cả nhóm chẳng hề hỏi sẽ đi đâu, đã đồng ý ngay lập tức.

Giải quyết xong một mối lo, Abel an tâm ngủ say, nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài đến sáng hôm sau.

Ôi, đau quá... Abel cảm thấy cơ thể như bị xe nghiền qua, chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến cơn đau bùng lên.

"Chuyện gì thế này? Tại sao lại đau thế?" Abel bắt đầu sợ hãi. Chẳng lẽ cậu đã mắc phải bệnh nặng gì sao? Nếu không, tại sao lại đau đớn đến vậy?

Abel không kìm được, mắt đỏ hoe, nước mắt dâng tràn. Chợt nhớ đến cơn đau sau buổi tập hôm qua, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu có phải chương trình huấn luyện của Carey đã có vấn đề.

Abel lập tức gọi cho hắn:

"Carey, tôi đau khắp người, anh đã làm gì tôi?"

Khi nhận được cuộc gọi, Carey đang bàn bạc với những người khác về kế hoạch huấn luyện sau khi đến biên giới. Nhìn thấy Abel đỏ mắt, giọng điệu trách móc, hắn lập tức hoảng hốt. Không kịp trả lời, hắn nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ của Abel.

Thấy hắn không đáp mà chỉ nhìn mình, Abel càng chắc chắn đó là lỗi của Carey. Hắn đang cố tình cười nhạo cậu.

Nỗi buồn xâm chiếm, Abel bật khóc nức nở,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!