Chương 584: (Vô Đề)

Phó Nhiễm liếc nhìn Minh Thành Hữu, sau đó lại chuyển đề tài.

"Nói anh phải lên giường ngủ mà không bao giờ anh chịu nghe."

Minh Thành Hữu nắm chặt bàn tay Phó Nhiễm.

"Không cần lo lắng, tính tình của cậu anh cũng hiểu, nói đến đây vẫn là không lay chuyển được Sâm Tử, thuận theo tự nhiên đi, ai cũng không biết chuyện sau này."

Tiêu quản gia đi lên nói là cơm chiều đã chuẩn bị xong, Phó Nhiễm xuống trước, Minh Thành Hữu đi đến chân cầu thang thấy bóng dáng Phó Nhiễm đang thái thịt khô trong bếp, bàn tay anh không khỏi bám c.h.ặ. t t.a. y vịn cầu thang, Minh Thành Hữu hiểu rõ cơ thể mình hơn bất cứ ai, anh đang sống ngày nào biết ngày đó, anh chỉ sợ là thật sự anh đã đến lúc dầu hết đèn tắt rồi.

Phó Nhiễm đi ra từ phòng bếp

"Em có nấu cho anh chút cháo, thịt khô thím tự làm thật thơm."

Minh Thành Hữu không thấy muốn ăn, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một chút.

Ăn cơm chiều xong, Phó Nhiễm dẫn anh đi ra ngoài phòng khách, trong nháy mắt gió lạnh thổi làm người ta có cảm giác tỉnh táo, Minh Thành Hữu ho hai tiếng, Phó Nhiễm lo lắng vỗ nhẹ sau lưng anh.

"Nếu không vào đi thôi?"

Đi một chút đi.

Chạng vạng, tuyết đã bắt đầu rơi, bây giờ cây cối trong vườn đầy bông tuyết rơi, tràn đầy vẻ thê lương, Phó Nhiễm đi phía sau Minh Thành Hữu, nhìn thấy anh xoay người đem toàn bộ tuyết trên mặt đất gom vào một chỗ.

Bụng cô to nên không tiện, may là lúc nãy cô có lấy thêm áo lông cho Minh Thành Hữu, đều là màu trắng, giống như hoà lẫn vào bông tuyết, anh ngồi xổm xuống chỗ con đường nhỏ rải sỏi, trên người bị từng bông tuyết nhỏ phủ lên, có vài bông tuyết rơi xuống bờ vai Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm phủi đi cho anh, Minh Thành Hữu đứng dậy sau đó bận rộn đi tới đi lui, làm hai người tuyết.

Phó Nhiễm không biết nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Ở giữa hai người tuyết, là một bóng dáng nhỏ bé.

Bàn tay Phó Nhiễm vuốt ve bụng, Minh Thành Hữu cởi áo lông trên người xuống khoác lên người tuyết, Phó Nhiễm nhìn bóng lưng gầy yếu của anh, trong lòng chua xót khó có thể kiềm chế.

Ba người tuyết tay cầm tay nhau, người đàn ông đưa tay vỗ vỗ đầu người tuyết nhỏ.

"Chờ lúc con lớn chừng này, sẽ không cần ba bảo vệ nữa."

Phó Nhiễm miễn cưỡng mỉm cười, đến bên cạnh Minh Thành Hữu.

"Nói không chừng đến lúc đó, nó sẽ có một em gái."

Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, vừa chạm tới ánh mắt Phó Nhiễm.

"Em muốn sinh đứa thứ hai sao?"

"Muốn, hai đứa sẽ náo nhiệt hơn, anh không thấy vậy sao?"

Đây là một vấn đề rất đỗi bình thường, lại dường như, là một hi vọng không thể đạt tới.

Minh Thành Hữu nhìn thấy Phó Nhiễm vẫn đang mơ hồ, anh khẽ nhếch miệng vui vẻ.

"Anh cũng muốn, chẳng qua là sợ em vất vả."

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn ba người tuyết kế bên nhau.

"Lúc em mang thai lần thứ hai, nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ."

Cô cố nén nghẹn ngào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!