Di động trong lòng bàn tay lại lần nữa vang lên, Minh Thành Hữu dứt khoát tắt máy, Phó Nhiễm liếc nhìn, cũng không mở miệng tiếp.
Hắn đem di động nhét vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm mặc quần bó, trong miệng vội vàng ngăn lại.
"Ném vào trong túi xách là được."
Minh Thành Hữu không nghe, tay trái đã cắm vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm chỉ mặc một chiếc quần nên có thể rõ ràng cảm giác được tay hắn dán chặt trong đùi cô.
Ngón trỏ cũng không biết như phác thảo gì đó, đặt ở chỗ cũ không ngừng lượn vòng.
Đem tay lấy ra!
"Nói không chừng mẹ em còn có thể gọi, anh giúp em còn không tốt? Mẹ cứ gọi anh liền nhéo."
Chính thức đem bộ dạng vô lại lưu manh phát huy đến mức tận cùng.
"Tôi mới nhìn đến anh đã tắt điện thoại."
Mặc dù bị vạch trần, Minh Thành Hữu vẫn không có ý thu tay lại.
"Từ Hi thái hậu để cho chúng ta sớm sinh long tử, làm sao em xem?"
Không sinh ra.
"Là phụ nữ đều sẽ xảy ra chuyện đó."
Cánh tay phải Minh Thành Hữu gối sau đầu, đương nhiên hắn cũng chỉ vừa hỏi là như vậy, Phó Nhiễm tự nhiên cũng là như vậy vừa nghe.
"Chúng ta như vậy rất tốt, hai nhà phụ thuộc vào quan hệ của từng người, chuyện của anh tôi cũng vậy, đáp ứng bất kể."
"Có thể em nên biết, chúng ta sớm muộn có ngày cùng một chỗ, Minh Phó hai nhà đều cần đứa bé."
Phó Nhiễm đem xe lái vào ga ra, xe vững vàng dừng lại, hai tay cô vẫn để ở trên tay lái.
"Minh Thành Hữu, lúc ấy tại sao anh phải đáp ứng đám hỏi này, không giống Minh Tam thiếu biết làm nhiều chuyện…"
Cái này sao...
Minh Thành Hữu nâng tay trái lên đỉnh đầu Phó Nhiễm vuốt ve, cử chỉ đang lúc lỗ mãng để lộ ra không đếm xỉa tới.
"Trên giường của anh cần có phụ nữ, và tất nhiên phải là mẹ anh tự mình chọn lựa, sớm muộn gì đều đồng dạng, là ai cũng giống vậy."
Phó Nhiễm hất tay của hắn ra, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tắm rửa xong, Phó Nhiễm mặc đồ ngủ đứng bên ngoài sân thượng, điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ, ánh trăng sáng tỏ như nụ hôn trên bả vai cô thon gầy. Cô đứng đó, cảm giác được lạnh không chịu nổi sau đó mới trở về đến bên trong phòng.
Minh Thành Hữu lúc này đang phòng tập thể thao rèn luyện, Phó Nhiễm xỏ dép đi qua một đoạn hành lang dài đến đến cửa.
Phòng tập thể thao là do ý thích của Minh Thành Hữu mà làm, trong phòng nghiêm chỉnh rộng rãi, hắn bước nhanh chóng, bước chân tung bay ý muốn chạy nước rút.
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh máy chạy bộ, hiện tại nhàm chán không có chuyện gì nói.
"Vừa rồi ở trên xe anh nói đến Vưu Ứng Nhụy, đêm đó anh chừng nào thì đi ?"
Tiếng hít thở của Minh Thành Hữu dồn dập mà trầm ổn, cũng như không nghe vào trong tai lời của cô. Phó Nhiễm khó được thấy hắn chạy, bước chân đều đều chuyên chú, bộ dạng hắn vốn là đẹp mắt, bởi vì vận động mà tản ra sức sống lại càng mê người.
Phó Nhiễm đến trước máy chạy bộ, muốn nhìn một hắn đặt ra tốc độ một chút, vừa mới nghiêng đầu lại bị Minh Thành Hữu đẩy ra một cái.
"Nửa phút cuối cùng này tựu giống như với sắp hưởng thụ cao trào đến cực hạn, đừng phiền anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!