Cô và hắn đang đứng rất gần nhau. Cô nhìn cho tới khi có thể nhìn thấy rõ một dấu răng trên xương quai xanh của hắn chưa kịp tan đi. Cô tiếp tục quét mắt qua chiếc cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi thanh cao, đôi mắt đào hoa.
Không thể trách được cô vừa mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy mất hồn.
Phó Nhiễm
Hắn khẽ đọc tên của cô.
"Chữ Nhiễm trong cấu kết sao?"
Phó Nhiễm khẽ cắn cánh môi, ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô làm cho má cô trở nên đỏ hơn. Minh Thành Hữu tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cô, Phó Nhiễm dùng sức thu tay lại, tháo chiếc nhẫn mới được đeo vào một nửa ném đi. Chiếc nhẫn phát ra một tiếng keng.
Dưới đài mọi người đều giật mình nhìn hai người.
Đôi môi của Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, khóe mắt kiêu căng.
"Có phải cô không muốn?"
Phó Tụng Đình khẽ đẩy vợ mình một cái. Người hầu bàn vội vàng tiến lên, khom lưng muốn nhặt chiếc nhẫn rơi trong ly sâm banh.
Dừng tay
Minh Thành Hữu lạnh lùng cất giọng.
"Cô không tự nguyện sao?"
Phó Nhiễm đứng yên bất động.
"Tính tình còn rất tự đại. Tôi chỉ mới nói một câu cấu kết thôi, vậy thì sao? Bị người đ.â. m trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?"
Phó Nhiễm!
Sau lưng truyền tới tiếng quát chói tai của Phó Tụng Đình. Sau một hồi im lặng, Phó Nhiễm thở dài.
Phạm Nhàn thấy không khí có chút hòa hoãn, bàn tay vừa thu vào lại vươn ra.
"Để cho cô ấy tự mình nhặt."
Hắn cũng muốn nhìn xem cô cứng đầu tới mức nào, liệu có thể sửa cô không.
Phó Nhiễm đi tới, phát hiện dưới sân khấu các ký giả đang chĩa thẳng đèn flash vào mặt cô. Phải rồi, chỉ cần cô khẽ cúi người thì có thể xem là cô đang khúm núm, cúi đầu trước hắn rồi. Nhưng cô biết, sau chuyện này cô sẽ không được yên thân.
Nhiều lắm là ngày mai các trang nhất của báo chí sẽ giật tít: tam thiếu gia thương tiếc tiểu tình nhân, ngay tại bữa tiệc đính hôn đã vứt bỏ vị hôn thê.
Ánh mắt Phó Nhiễm dừng lại trên chiếc nhẫn.
Sắc mặt Phạm Nhàn tràn đầy phẫn nộ, không dám đối mặt với con gái mình.
Chiếc sườn xám trên người Phó nhiễm có thiết kế xẻ tà cao tới tận bắp đùi, chỉ cần cô ngồi xuống sẽ bị lộ hết. Cô cũng không để ý nhiều tiếp tục khom lưng xuống.
Từ từ.
Tam thiếu gia vốn là muốn ở bên xem kịch vui đột nhiên lên tiếng. Hắn tiến tới trước Phó Nhiễm khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên.
Hắn nhướng mắt cười nhẹ.
"Anh chỉ muốn đùa với em một chút, chuyện như vậy, nên để anh làm."
Phó Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thầm cảm ơn hắn, nhẹ thở ra. Minh Thành Hữu nâng tay phải của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Phó Nhiễm ngẩng đầu, không biết sao, ánh mắt lại rơi vào vết cắn trên xương quai xanh của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!