Chương 42: Tiếng vỗ tay tín nhiệm

Trong căn phòng họp của chính quyền xã, các cán bộ xã đều đã đến đầy đủ. Mọi người đang thảo luận về chuyện xây dựng lại trường trung học. Về việc xây dựng lại trường, đối với gia đình các cán bộ có con em đang phải đi học là một chuyện rất lớn.

Mà chuyện họ thảo luận nhiều nhất đương nhiên là về cậu sinh viên Diệp Trạch Đào.

- Ôi! Nếu không có sự nỗ lực của Tiểu Diệp, trường xã ta không biết đến tháng nào năm nào mới có thể xây dựng được!

- Anh nói xem cái cậu Tiểu Diệp đó thật không tồi.

Nghe lũ nhỏ nói rằng chúng đều rất thích cậu ấy.

- Tiểu Diệp là người rất có năng lực. Nếu không thì không thể nào kiếm được số tiền lớn như vậy!

- Các vị này, tôi luôn cảm thấy cậu thanh niên Tiểu Diệp này có suy nghĩ rất rộng. Biết đâu cậu ấy đến phụ trách công việc ở xã ta, lại làm xã ta phát triển nhanh hơn.

Trong khoảng thời gian gần đây, chuyện mà xã bàn luận nhiều nhất chính là về cậu thanh niên này. Thế nên mọi người lại càng khen ngợi hắn nhiều hơn.

- Nghe nói ở huyện lần này đã tiến hành điều chỉnh bộ máy xã?

- Tin này của cậu cũ rích rồi. Lần này Lão Ngưu bị giáng xuống một bậc. Diệp Trạch Đào sắp thăng chức rồi!

- Ông nói đồng chí Tiểu Diệp sắp thăng chức á?

Không thể nào. Vừa mới ngồi vào cái ghế Phó chủ nhiệm còn chưa ấm chỗ mà!

- Thằng nhóc này, có gì mà không thể. Tiểu Diệp có chỗ nào không được chứ? Cậu giỏi thì đi làm mấy việc cậu ấy đã làm được đi tôi xem. Nếu như cậu có thể làm được mấy việc đó thì bố mày đây ủng hộ cậu đầu tiên luôn.

- Mẹ kiếp!

Tôi nói Tiểu Diệp không được lúc nào?

Trong khi mọi người đang mải tranh cãi thì các thành viên Đảng ủy lần lượt ngồi xuống phía trước. Mặt ai cũng tỏ ra rất nghiêm trọng.

Rất nhanh sau đó, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Ngũ Thúy Miêu bước vào cùng Lâm Dân Thư và Ôn Phương, theo sau là Ngưu Thường Thắng và Diệp Trạch Đào.

Ngồi ở chính giữa, Ngũ Thúy Miêu nhìn một lượt các cán bộ. Sau đó nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi trên bàn chủ tịch.

Chồng của Ngũ Thúy Miêu là một cục trưởng ở thành phố. Mặc dù có thể được gọi về thành phố, nhưng cô ta vẫn làm việc ở huyện Thảo Hải.

Cô là một người phụ nữ rất có chí tiến thủ.

Nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Ngũ Thúy Miêu thực ra đang than thầm. Tốc độ thăng chức của cậu thanh niên thật sự quá nhanh. Vừa mới giao cho hắn vị trí Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính, giờ hắn lại thăng chức tiếp. Cương vị Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính thì khỏi phải bàn rồi!

Đúng là vì người mà lập vị trí mà!

Mặc dù có suy nghĩ này nhưng Ngũ Thúy Miêu biết rõ một điều rằng người thanh niên này rất có năng lực. Bí thư Cao rất coi trọng hắn.

- Bắt đầu họp!

Lâm Dân Thư rõ ràng gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không được tốt. Thấy trong phòng họp nhộn nhạo liền lớn tiếng đập bàn nói.

Không khí trong phòng dần lắng xuống.

Lâm Dân Thư nhìn các cán bộ, nói:

- Hôm nay có Phó Trưởng ban Ngũ của Huyện ủy đến xã Thảo Hải. Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh nào!

Tiếng vỗ tay lập tức vang lên. Ngũ Thúy Miêu mỉm cười gật đầu với mọi người.

- Tiếp theo xin mời Phó Trưởng ban Ngũ lên truyền đạt lại văn kiện của Huyện ủy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!