Chương 30: Muốn khai trừ Diệp Trạch Đào

- Diệp Trạch Đào, xảy ra chuyện gì vậy, dám dẫn người tới đánh người ta.

Lâm Dân Thư gọi điện cho Diệp Trạch Đào, vừa mở miệng đã nổi giận đùng đùng.

Sau buổi họp đó của Huyện ủy, Lâm Dân Thư biết rằng sự nhu nhược của mình đã gây rắc rối rồi. Trốn biệt trong nhà, ngay cả trong xã cũng không bước chân ra, định xem xem có thể nhờ vả được vợ của Cao Chấn Sơn chút gì không. Lâm Dân Thư vốn là bạn học của vợ Cao Chấn Sơn.

Thời còn đi học thì cũng từng yêu nhau, nhưng sau này đã chia tay. Dù vậy nhưng hai người cũng đã nối lại tình xưa trong một lần họp mặt các bạn học.

Hắn gọi điện cho vợ của Cao Chấn Sơn.

Bên kia cũng đồng ý làm dịu đi cái mối quan hệ này. Nhưng, sự việc chưa xong, ông ta lại nhận được điện thoại của Ôn Phương.

Trong điện thoại, Ôn Phương trực tiếp nói với Lâm Dân Thư rằng Diệp Trạch Đào ở xã can dự vào chuyện đánh bị thương Thịnh Quốc Phi, con trai của Bí thư Thành ủy Thịnh Chính Phong, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Nhận được điện thoại, Lâm Dân Thư vô cùng hoảng hốt, thay quần áo xong liền chạy tới bệnh viện.

Nhìn thấy bộ dạng băng bó của Thịnh Quốc Phi, Lâm Dân Thư hận Diệp Trạch Đào ghê gớm. Nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào không nể mặt mình trong buổi họp, lại nghĩ đến người xã mình đánh con trai của Bí thư Thành ủy, Lâm Dân Thư vốn đã yếu đuối nhu nhược nên trong lòng càng thêm hoảng loạn, gọi điện thoại ngay cho Diệp Trạch Đào.

Nhận được điện thoại của Lâm Dân Thư, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Lâm, chuyện này Chủ tịch huyện Thôi đã xử lý rồi, hiện thời tôi đang tạm thời bị cách chức.

Nói xong câu này, chợt nghĩ Bí thư Thành ủy có thể sẽ mất chức, Cao Chấn Sơn lại không thích Lâm Dân Thư nữa, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Lâm, tôi đang ở trên núi, ở đây tín hiệu không tốt, tôi cúp máy nha.

Nói xong, Diệp Trạch Đào liền cúp máy.

Vốn không nghĩ là Diệp Trạch Đào dám cúp máy mình, Lâm Dân Thư nhìn điện thoại một hồi lâu vẫn không tài nào hiểu nổi, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhìn Ôn Phương đứng ở bên cạnh, Lâm Dân Thư nói:

- Xã phải nghiêm túc xử lý chuyện này!

Lúc này, nét mặt Ôn Phương rất phức tạp. Nghiêm túc xử lý Diệp Trạch Đào thì cô đồng ý. Nhưng, cô vô cùng lo lắng, với tính tình của tên Diệp Trạch Đào này, lỡ đâu bị ép quá mà nói ra chuyện của mình với Thịnh Quốc Phi thì thật bất lợi cho con đường sự nghiệp của mình.

- Ừ, chuyện này Bí thư Lâm cứ quyết định lấy.

Lời nói của Ôn Phương có ý đẩy chuyện này sang cho Lâm Dân Thư.

Lâm Dân Thư lại không nghĩ nhiều như vậy. Giờ trong lòng của ông ta đang vô cùng hận Diệp Trạch Đào. Điều mà ông ta muốn làm nhất là mượn cơ hội lần này để trừng trị tên Diệp Trạch Đào.

Hai người đang nói chuyện thì thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ giàu có cùng vài người vội vàng đi vào.

Người phụ nữ này, vàng bạc đeo khắp người, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng.

Vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Thịnh Quốc Phi nằm trên giường, đang ăn hoa quả, người phụ nữ này liền hoảng hốt kêu lên:

- Tiểu Phi, ai đánh con ra nông nỗi này?

Thịnh Quốc Phi thực ra cũng chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, sau khi kiểm tra thì thấy không có gì đáng lo ngại, nằm ở đây chính là muốn cho hả giận mà thôi. Thấy mẹ mình tới, cậu ta lập tức lớn tiếng nói:

- Mẹ, mẹ không biết chứ, cái huyện Thảo Hải này lộn xộn lắm, đám côn đồ ngang nhiên đánh người trong tiệm ăn, giờ thì chẳng còn cái quái gì cả!

Vợ của Thịnh Chính Phong từ trước tới nay là người chỉ tay năm ngón, nghe những lời này, bà nhìn về phía thư ký của Thịnh Chính Phong đi cùng mình nói:

- Tiểu Trang, gọi điện cho Thôi Vĩnh Chí, gọi ông ta tới đây cho tôi.

Không mất nhiều thời gian, Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí liền chạy tới bệnh viện. Vừa nhìn thấy vợ của Thịnh Chính Phong

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!