Chương 27: Lưu Mộng Y đến rồi!

Chiếc xe Mitsubishi dừng bên cạnh Diệp Trạch Đào, cửa xe dần hạ xuống lộ ra Lưu Mộng Y mỉm cười ngồi trong xe. Diệp Trạch Đào thấy cô gái yếu đuối này không ngờ lại một mình điều khiển chiếc xe như vậy đến đây, cũng có cái nhìn khác về cô.

- Em tự mình lái xe đến đây à?

Diệp Trạch Đào nói.

- Sao thế, em không thể tự lái xe đến đây được sao?

Diệp Trạch Đào cười cười, nói:

- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm.

- Lên xe đi!

Lưu Mộng Y khẽ cười nói.

Lưu Mộng Y lái xe đến đây mất một khoảng thời gian dài, nhưng gặp được Diệp Trạch Đào lại tỏ ra rất phấn khích.

Theo chỉ dẫn của Diệp Trạch Đào, xe rất nhanh chạy đến một quán ăn đặc biệt ở huyện Thảo Hải.

Cuộc họp vừa kết thúc thì nhận được điện thoại của Lưu Mộng Y, cô nói đã đến huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào vội vàng chạy đi đón.

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ Lưu Mộng Y lại đến huyện Thảo Hải nhanh như thế.

Thấy cô gái mặt nào cũng xuất sắc, Diệp Trạch Đào liền nhớ đến lúc trước cứu cô, hắn cũng không biết rõ gia đình họ như thế nào.

Đến bây giờ Diệp Trạch Đào cũng vẫn không biết rõ về gia thế của cô gái này. Chỉ cảm thấy gia thế nhà cô nhất định không phải bình thường. Nghe Sư phụ Điền nói, Lưu Mộng Y đang làm kinh doanh. Việc này đối với xã Xuân Trúc có lẽ cũng có chút ích lợi.

- Nơi này náo nhiệt quá nhỉ!

Vừa đến nơi, Lưu Mộng Y liền cười nói.

- Điều đó là đương nhiên rồi. Đừng thấy bên ngoài quán trông không ra sao, buôn bán rất tốt đấy. Mỗi ngày khách đến đây ăn rất đông.

Diệp Trạch Đào vừa giới thiệu vừa bước vào trong.

- Sao em thấy toàn là xe công?

Lưu Mộng Y hứng thú nhìn Diệp Trạch Đào.

- Không cách nào, tình hình nước ta là như vậy mà.

Diệp Trạch Đào vừa nói vừa tìm một chiếc bàn trống mời Lưu Mộng Y ngồi xuống.

Bên trong quán rất đông khách. Không ít khách là nhân viên công vụ của huyện. Lúc bình thường khách đến quán này dùng bữa hầu như đều dùng tiền công quỹ.

Vừa mới đem điểm tâm lên, Diệp Trạch Đào liền thấy Ôn Phương cùng một cậu thanh niên cười cười nói nói bước vào.

Thấy hai người, mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự ngạc nhiên.

Sao mà khéo thế! Người thanh niên kia chính là người tình tứ vụng trộm bị Diệp Trạch Đào đá hòn đá bay trúng người.

Thấy người thanh niên như thế, ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự kì lạ khó hiểu.

Ôn Phương đang cùng cậu thanh niên cười cười nói nói, chợt thấy Diệp Trạch Đào đang đứng đó, nhất là thấy được ánh mắt kì lạ của Diệp Trạch Đào.

Hai người không hề tỏ ra quá thân mật, lúc bước vào chỉ kề sát vai nhau mà thôi. Tuy nhiên Ôn Phương không ngờ cùng lúc gặp hai người ở đây.

Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng đang ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!