- Sư phụ có khỏe không ạ!
Diệp Trạch Đào mang theo một ít rượu và thuốc, vừa cười vừa đi vào ngôi biệt thự.
Đây là ngôi biệt thự của Lâm Giang, cảnh quan rất đẹp, sau khi gọi điện cho sư phụ dạy Ngũ Cầm Hí của mình, Diệp Trạch Đào liền đến đây.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tới nhà của sư phụ, có nhiều điều làm hắn ngạc nhiên.
- Tiểu Diệp, chẳng mấy khi con đến thăm ta, mau vào trong ngồi đi!
Một người đứng tuổi dáng vẻ tinh anh từ bên trong bước ra, cười thân mật với hắn.
- Con muốn đến thăm sư phụ lâu rồi nhưng khổ nỗi không tranh thủ thời gian được!
Diệp Trạch Đào vừa đặt quà xuống vừa nói với sư phụ.
- Ha ha, con cũng biết rồi đấy, chúng ta luyện Ngũ Cầm Hí này là công pháp chính tông, ta sống hơn trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên sư phụ mời hắn đến nhà chơi, nhìn ngôi biệt thự này, hắn thật khó hiểu rõ chủ nhân của ngôi biệt thự này với sư phụ trong trang phục mộc mạc của hắn rút cuộc có quan hệ thế nào.
- Ngôi biệt thự này là do con ta hiếu kính, thành phố này khí hậu tốt, là chúng biếu ta đó!
Sư phụ cười nói với Trạch Đào.
Vợ sư phụ hắn cũng đã khuất núi rồi, một mình người già ở nơi này, tuy là cả một ngôi biệt thự lớn nhưng cũng chỉ mượn có một người giúp việc, người đó có vẻ lạnh lùng. Thấy Trạch Đào đến, sư phụ rất vui.
Trạch Đào cũng không để ý nhiều, ngồi xuống bên chén trà.
Nhìn dáng dấp Trạch Đào sư phụ tỏ ra rất vui, trên mặt có ý cười.
Trong hai năm qua, lão coi Trạch Đào như con ruột của mình.
Từ công ty Phương Thảo Địa đi ra, Trạch Đào vội tới đây, nếu nói về những kỷ niệm trong vài năm đại học thì kỷ niệm đáng nhớ nhất vẫn là vị sư phụ đã dạy hắn hai năm Ngũ Cầm Hí.
Sư phụ hắn cũng là người hơi kỳ quặc, bao năm nay vẫn cứ một mình đến công viên gần trường hắn để luyện Ngũ Cầm Hí, rồi chuyện phiếm với mọi người. Tuy đã đi qua nửa đời người nhưng ông vẫn còn tinh thần lắm, đôi mắt ông rất tinh anh.
Do ông có thiện cảm với việc Diệp Trạch Đào đã vô tình cứu được một cô gái, nên đã đồng ý dạy Ngũ Cầm Hí cho hắn.
Ông rất có thiện cảm với Trạch Đào, ra sức truyền dạy cho hắn như dạy cho con trai mình.
-Thế nào, công việc của con vẫn thuận lợi chứ?
Sư phụ họ Điền thấy Trạch Đào ngồi xuống liền cười hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên sư phụ chủ động hỏi về công việc của Trạch Đào.
Hắn cũng kể một lượt tình hình công tác của hắn cho sư phụ nghe.
Điền sư phụ chăm chú nghe nhưng không góp vào một lời nào, nghe xong khẽ gật đầu nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, việc gì cũng có quá trình của nó, quan trọng là phải có nền móng, giờ con làm ở xã, có thể thấy được những việc ở cấp cơ sở, rất hữu ích cho sự phát triển của con sau này, chịu khó học hỏi, quan sát nhiều vào con sẽ lĩnh hội được nhiều đó.
Nói xong lời này, ông cũng không hỏi thêm gì về tình hình công tác của hắn nữa.
Lại hàn huyên một lúc, Điền sư phụ mỉm cười nói với Trạch Đào:
- Có người lâu nay vẫn muốn gặp con đấy, con ngồi đây đợi một chút nhé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!