Chương 5: Lão Gia Thịnh Hoành Chiến Đấu Hai Trận, Toàn Thắng!

Tối hôm đó, cuộc đối thoại lúc đầu rõ ràng là chất vấn bị cáo Lâm nữ sĩ, nhưng một lúc sau đề tài không biết từ khi nào đã thay đổi. Lâm nữ sĩ từ bị cáo thành nguyên cáo, từ vụ án truy tìm nguyên nhân cái chết của dìVệ biến thành vợ cả hãm hại vợ bé.

Đề tài đổi hướng như có như không, như linh dương treo sừng[1], không lưu dấu vết. Người nghe bất giác cũng bị quấn vào, thực ra người ngoài đều nghe thấy Lâm nữ sĩ không chỉ rõ tội danh của Vương thị nhưng mỗi câu của nàng ta đều ám chỉ gì đó.

Ngay cả Diêu Y Y là nhân tài ngành luật nghe cũng hiểu là do Vương thị hãm hại mà nàng ta hàm oan.

[1] Linh Dương treo sừng: Ban đêm khi ngủ linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc vào cố định cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.

Trong đoạn văn này thành ngữ có thể hiểu là: hành sự khéo léo, kín đáo không để lại dấy vết gì.

Lâm nữ sĩ xả thân làm gương, đạt hiệu quả nhanh chóng. Đồng chí Thịnh Hoành tạm dừng quá trình xử án, ngày hôm sau còn đến phòng dì Lâm ngồi một lát. Dì Lâm ọi người lui, lấy ra một cái chén ngũ sắc[1] pha trà thiết quan âm đưa cho Thịnh Hoành, vừa đủ độ ấm mà thường ngày Thịnh Hoành ưa thích.

Nhìn dì Lâm mặc áo sam lụa màu trắng ngà mỏng manh, tóc mây trên đầu chỉ cài chiếc trâm hoa bằng bạc, điềm đạm đáng yêu, mảnh mai như hoa, cơn tức của ông ta dù lớn đến đâu cũng giảm đi phân nửa.

"Hôm qua ở chỗ phu nhân, ta đã cho nàng thể diện. Như lời nàng nói, cái chết của dì Vệ không liên quan đến nàng có thật không?" Thịnh Hoành lạnh lùng nói. Ông ta đã lăn lộn chốn quan trường hơn nửa đời người, tốt xấu thế nào cũng rõ mình đến để làm gì.

Dì Lâm mắt ngân ngấn nước: "Lão gia đã cho thiếp thể diện, sao thiếp lại không hiểu rõ. Hôm nay, một mình lão gia đến nói chuyện với thiếp, thiếp cũng sẽ trải hết lòng mình. Dì Vệ là do phu nhân đưa đến bên lão gia mà trước đó, phu nhân đã liên tiếp đưa đến dì Hương và dì Bình, đây hoàn toàn là vì cái gì?

Trong phủ từ trên xuống dưới đều biết rõ, chẳng qua thấy lão gia cưng chiều, yêu thương thiếp nên phu nhân không vui.

Thiếp ở trong phủ thế đơn lực mỏng, thường ngày ngay cả người để nói chuyện cũng không có, nếu không phải an bài một vài hạ nhân đáng tin cậy, có năng lực ở bên mình thì không biết còn bị người ta giày xéo như thế nào nữa.

Đối xử vậy với một mình bản thân thiếp thì không sao nhưng không thể để cho Phong nhi cùng Mặc nhi bị liên lụy, nên thiếp mới đóng chặt cửa nhà, giữ mình trong sạch. Bất cứ việc gì trong phủ cũng không để lụy thân, chính vì muốn bảo vệ mình bình an.

Đêm dì Vệ gặp chuyện không may, lúc đó xác thực thiếp cũng có lòng riêng không quan tâm tới, nếu nói thiếp có ý định hại chết nàng, thực sự là ngậm máu phun người. Hoành lang! Hoành lang! Cho dù thiếp có lỗi lầm gì, chàng cũng nên để ý thể diện của Phong nhi và Mặc nhi.

Hôm trước tiên sinh còn khen Phong nhi đọc sách tốt đấy.

"Thịnh Hoành trong lòng khẽ xao động, nhưng không lên tiếng, bê chén trà lên uống một ngụm. Dì Lâm chậm rãi đến bên ông ta ngồi, đầu tựa lên vai ông ta, nói:"Hoành lang! Thiếp hiểu rõ tính cách của chàng.

Lúc trước, chàng và thiếp đính ước, lão gia đã thề với thiếp tuyệt đối sẽ không để cho ai bắt nạt thiếp, lúc ấy mới chống lại thể diện nhà mẹ đẻ phu nhân mà cho thiếp đặt mua cửa hàng, điền sản, để thiếp có thể thẳng lưng, đứng trong phủ. Tấm lòng của Hoành lang với thiếp, thiếp sao lại không hiểu.

Nếu thiếp còn làm ra chuyện lòng lang dạ sói, cứ để thiếp trời tru đất diệt, chết không được tử tế."

Giọng nói dịu dàng, lại xinh đẹp, quyến rũ dù phát lời thề độc hay biện hộ cho bản thân. Thịnh Hoành buông lỏng mặt mày, định đưa tay kéo dì Lâm an ủi một phen nhưng nghĩ đến ngày ấy nói chuyện với Thịnh lão phu nhân lại rút tay về, đẩy dì Lâm ra.

Xưa nay dì Lâm đều tự ình hiểu rõ tính cách của Thịnh Hoành nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bị đẩy ra, trên mặt không lộ thần sắc gì, hai mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn Thịnh Hoành.

Thịnh Hoành nhìn dì Lâm, trầm giọng nói:

"Chuyện dì Vệ đã được giải quyết, ta và phu nhân sẽ lệnh trong phủ từ trên xuống dưới không được ai nhắc đến chuyện này. Nhưng hôm nay, có vài chuyện ta muốn nói rõ với nàng."

Nói xong, đặt hai tay sau lưng đứng trước kháng: "Việc hôm nay ta cũng có chút sơ suất, một mực cưng chiều nàng nhưng lại quên lời của thánh nhân. Cái gọi là anh em có trước có sau, thê thiếp phân biệt rõ ràng.

Gia đình chúng ta không học đòi theo nhà thương nhân cho phép cái gọi là bình thê để mà mất mặt, xấu hổ. Cho dù phu nhân có muôn vàn chỗ sai thì nàng ấy vẫn là vợ cả, còn nàng là lẽ, nàng phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.

Từ nay về sau, nàng cũng nên dỡ bỏ phòng bếp nhỏ kia đi, ta cũng ngừng cấp cho nàng tất cả các khoản chi tiêu, nha hoàn bà vú trong viện nàng đãi ngộ cũng giống như những người khác trong phủ, chiếu theo lệ cũ không được phân biệt khác nhau, nếu nàng muốn thưởng thì tự bỏ tiền của mình ra.

Tất cả công việc đều dựa theo phép tắc trong phủ, những năm gần đây nàng có không ít vốn riêng rồi, chắc vẫn đủ dùng. Về sau nàng phải tuân thủ phép tắc, mỗi ngày thỉnh an phu nhân, nếu không khỏe thì cách ngày đi cũng được.

Nhưng sau này bảo người trong viện nàng thu liễm đi, không được có hành động gì bất kính với phu nhân, còn nói bậy nói bạ không có phép tắc để ta biết được thì sẽ đánh chết hoặc bán đi!

"Dì Lâm hoảng hốt, trong lòng nguội lạnh, định biện hộ thì Thịnh Hoành lại nói tiếp:"Ta cũng hiểu rõ chuyện của nàng, nàng với phu nhân xích mích đã lâu, ta không nghĩ đến có một ngày nàng và nàng ấy có thể làm chị em hòa thuận, nhưng trước hết nàng nên cúi đầu xuống.

Ta sẽ không thu hồi sản nghiệp đã cho nàng, mấy thứ kia để lại cho nàng, nhưng quản sự thì nàng không được dùng tùy tiện. Trước kia, hai họ hàng của nàng ở Tuyền Châu mỗi ngày đều uống rượu, bao kĩ nữ, còn ăn chơi hơn so với ta.

Về sau nàng dùng quản sự nào thì phải được ta đồng ý, không được chọn những tên cẩu nô tài chẳng ra thể thống gì, làm bại hoại thanh danh Thịnh gia!

Phong nhi và Mặc nhi vẫn để nàng nuôi dưỡng, nếu nàng thực sự vì con mà suy nghĩ thì chuyện sẽ không đến mức này, bây giờ nàng chỉ nên chăm lo cho hai con thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!