Mấy tháng sau khi hồi kinh lúc cả nhà Thịnh Hoành đoàn tụ, từng có người hỏi Minh Lan Hạ Hoằng Văn là người như thế nào?
Minh Lan suy tư một lúc lâu, đáp lời: người tốt.
Hạ gia thuộc loại danh môn, ông cố họ Hạ là người lập nên thư viện Bạch Thạch Đàm, là người đọc sách trước hết vì thiên hạ, làm thủ lĩnh Thanh Lưu[
"] hơn mười năm. Đời sau bây giờ tuy không được hưng thịnh như tổ tiên, nhưng cũng phú quý sung túc. Hạ lão phu nhân được gả đến một chi khác thuộc Hạ gia, con trai thứ ba của bà mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai là Hạ Hoàng Văn, được ông bà nội vô cùng quan tâm. ["]Thanh Lưu Là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Hạ Hoằng Văn từ nhỏ đã nghiên cứu y thuật, lên thuyền không lâu đã đun trà thảo cho Minh Lan ổn định tỳ vị[
"], mặc dù vị đắng nhưng hiệu quả không tệ. Minh Lan chỉ uống một thang mà đã cảm thấy dễ chịu, chỉ có điều Minh Lan một mực tin tưởng tự thân rèn luyện sức đề kháng mới là vương đạo, sau đó không chịu uống nữa, nhưng cũng không tiện từ chối ý tốt của đối phương, chỉ lén lén lút lút đổ thuốc. ["]Tỳ vị là từ dùng trong Đông y, tương đương với lá lách.
Một ngày nọ, Hạ Hoằng Văn đến thăm Minh Lan, thuận miệng hỏi:
"Trà thảo dược mới đưa tới đã uống chưa?"
Minh Lan vẻ mặt nghiêm túc: Vừa uống xong ạ.
Ai ngờ đúng lúc này, Tiểu Đào cầm chén từ bên ngoài tiến vào, miệng nói
"Cô chủ yên tâm, không ai nhìn thấy…." Tiểu Đào nhìn thấy Hạ Hoằng Văn, nói được một nửa thì mắc nghẹn.
Minh Lan nương theo ánh mắt Hạ Hoằng Văn, trên bát sứ sen trắng đua nở vẫn còn lưu lại chút hương quen thuộc của nước thuốc màu xanh. Hạ Hoằng Văn lẳng lặng quay đầu lại nhìn Minh Lan. Minh Lan cố nén chột dạ, cực kỳ điềm tĩnh nói:
"Tiểu Đào, em có rửa cái bát thôi mà sao lâu vậy?"
Tiểu Đào ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có thể nói:
"Cái bát………. rất khó rửa ạ."
Minh Lan chỉ biết cười gượng vài tiếng, không dám nhìn thẳng Hạ Hoằng Văn, nói:
"Ha ha, khó rửa, đúng là khó rửa."
Hạ Hoằng Văn giống như chẳng có chuyện gì, mỉm cười nói:
"Mọi việc trên thuyền đúng là không tiện bằng lúc còn trên đất liền."
Minh Lan…….. =_=, Đan Quất hầu hạ ở một bên da mặt không dày như vậy, nghiêng đầu sang bên.
Ngày hôm sau, Hạ Hoằng Văn đưa tới chén trà thảo dược lớn gấp đôi. Trước mặt Hạ Hoằng Văn, Minh Lan vô cùng anh dũng giơ chén lên, ừng ực một hơi uống hết chén trà thảo dược đó, sau đó giơ cái chén trống trơn lên cho Hạ Hoằng Văn kiểm tra.
Hạ Hoằng Văn mỉm cười vuốt cằm, cứ như giáo viên chủ nhiệm ngợi khen học trò nhỏ vừa mới chép phạt xong.
Nghiêm túc mà nói, Hạ Hoằng Văn là người con trai bên ngoài đầu tiên mà Minh Lan chính thức tiếp xúc. Bà nội của bọn họ là tri kỷ lâu ngày gặp lại, trốn trong khoang thuyền, muốn nói chuyện bù ấy chục năm kia.
Giữa sự chăm sóc của một đoàn ma ma già cùng người hầu nhỏ, Minh Lan và Hạ Hoằng Văn cũng đã gặp nhau vài lần.
Trai gái thời xưa lần đầu gặp mặt, chủ đề nói chuyện theo thường lệ đều bắt đầu như thế này:
"Em Minh đã đọc những sách gì rồi?"
Minh Lan nghe thấy quen quen, là đoạn
"Lâm Đại Ngọc bước vào phủ Giả" trong sách giáo khoa trung học mà thầy giáo từng yêu cầu đọc thuộc lòng, chiếu theo tiêu chuẩn kinh điển của Giả mẫu mà trả lời, che tay áo kín đáo nói:
"Chỉ biết được vài chữ, cũng chưa đến mức mù chữ."
Trả lời xong, tự thấy bản thân rất có phong phạm thục nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!