"Nó nói như vậy thật à?" Dì Lâm đã thay ra một chiếc áo ngắn giở cũ giở mới màu thạch thanh (xanh của quặng azurite) bằng gấm thêu hoa ngọc lan trắng, cài trâm vàng ròng nạm đá sáp ong hình giọt nước, cầm quyển sách tựa nửa người trên kháng, nhìn con gái đang ngồi bên bàn sưởi.
Mặc Lan gật đầu, chậm rãi tựa đầu nghỉ ngơi, vẻ mặt không chắc chắn. Trong mắt dì Lâm lóe lên vài tia tán dương, nàng ta cười nói:
"Không ngờ chim sẻ lại ấp được trứng phượng hoàng, dì Vệ nhu nhược dạ vâng thế mà lại sinh ra đứa con gái như vậy, rốt cuộc vẫn là do lão phu nhân dạy dỗ."
Mành khẽ động, một đứa nha hoàn bưng cái chén mạ vàng ròng đặt trên cái khay khắc bằng gỗ lê đen bước vào. Mặc Lan nhận chén nhẹ nhàng uống một ngụm, khen:
"Cái này vị ngon quá, lần trước phu nhân đưa đến Uy Nhuy Hiên mấy chén yến vừa bé lại vừa vụn, chả có chút mùi vị nào."
Nói xong tức thì phất tay cho nha hoàn lui, đặt chén xuống, nói khẽ:
"Mẹ, mẹ nói xem, con bé Minh Lan kia nói có đúng hay không?"
Dì Lâm xoa thái dương, khẽ hừ một tiếng: "Có cái đúng, cũng có cái không đúng. Tính tình lão phu nhân mẹ biết. ở trong mắt bà ấy đồng hương giàu có không phải người quý. Nếu như Minh Lan sau này cũng như vậy, so với con cũng chẳng hơn.
Nếu mà nói không chuẩn, vài năm nữa, nhìn lão phu nhân cưng chiều con bé đó hết mực mà xem, thân thể khỏe khoắn hẳn lên, không ăn chay nữa, tính tình cũng sôi nổi, còn chẳng phải sợ mình không chống đỡ được đến lúc con bé Sáu kia lấy chồng hay sao, cho nên mới ra sức bồi bổ thân thể.
"Mặc Lan khẽ động lòng, hỏi:"Mẹ, hôm nay phu nhân tặng hai người sang, chẳng nhẽ…
"Dì Lâm nhìn Mặc Lan, ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo:"Rốt cuộc vẫn là con mẹ, thông minh lanh lẹ, nghĩ chút là hiểu!
Từ lúc Minh Lan vào Thọ An Đường, mụ già kia cũng không vờ vờ vịt vịt ra điều thanh cao nữa, sủng ái con nhãi kia… Chậc chậc, hôm nay may xiêm y mới, ngày mai đánh bộ nữ trang, trâm tóc của Thúy Bảo trai, ngọc của Lưu Ly các, lụa đoạn của Thụy Hòa tường, nào là phục linh, tổ yến, gan ngỗng nhồi chẳng cần bỏ tiền mà nối gót nhau đến Thọ An Đường!
Vượt ra khỏi tiền định mức của nó, nhưng cũng hoàn toàn không lậm vào tiền công, phu nhân cũng chẳng thể nói cái gì.
"Mặc Lan nhớ tới đồ trang trí ở Mộ Thương trai, tuy không nhiều nhưng từng món lại cổ quý tinh xảo, nhìn là thấy được đồ có lai lịch, trong lòng có chút cảm giác bất mãn. Dì Lâm càng nói càng tức, khinh thường bảo:"… Hừ, ngày đó mẹ mắt nhìn kém, còn tưởng rằng bà ta thật sự là liệt nữ trong sạch, đại nhân đại nghĩa, đem hết sản nghiệp của mình để lại cho đứa con không phải ruột thịt, bản thân thì lui về hậu trường ăn chay niệm phật, không ngờ vẫn còn chừa lại một tay!
Còn cả ngày tỏ vẻ đại ân nhân khẩu phật tâm xà, giả bộ nghèo kiết hù người gì nữa. Nếu mẹ có phần hồi môn thật hậu, làm gì không có người tử tế để gả? Nếu lúc đó bà ta đối với mẹ che chở nâng đỡ, mẹ sao đến nỗi…?!" (editor: con mẹ này bị hoang tưởng, người dưng đòi được đối xử như cháu gái +_+).
Lần này Mặc Lan không tiếp lời, nhìn mẹ mình ở đầu kia oán trách, chỉ khẽ giật khóe môi, thầm nghĩ: Mẹ họ Lâm, lão phu nhân họ Từ, trong phủ họ Thịnh, vốn riêng dưỡng lão của bà lại lấy ra làm đồ cưới ẹ ấy hả …? (con này khôn hơn con mẹ một tí +_+)
Dì Lâm quẳng sách đi, đứng dậy cười khẩy: "Hừ hừ, có điều cũng tốt … Phu nhân cũng đã sớm mơ tưởng đến tiền bạc lão phu nhân tiêu tốn cho con bé Sáu vài năm nay rồi. Chẳng qua Thọ An đường cứ giống như cái rào sắt, phu nhân điều người không được mà mua chuộc cũng chẳng xong.
Lão phu nhân cuối cùng có hay không có tiền, hoặc có bao nhiêu, phu nhân hoàn toàn không lần ra nội tình, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ con bé Sáu mà thôi …
"Mặc Lan nghe xong, trong lòng không hiểu sao rất khoái chí, cười nói:"Để phu nhân thăm dò ngọn nguồn cũng tốt, không để con ranh kia hoàn toàn vớ bở. Lão phu nhân nuông chiều nó cũng phải xem chừng quy củ, con gái họ Thịnh không phải chí có một đứa.
Con và Như Lan cũng là con cháu không phải sao, dù sao núi vàng núi bạc cũng không thể về tay một mình nó.Dì Lâm lắc đầu:Không đến mức núi vàng núi bạc đâu. Lúc trước ông nội con mất sớm, để lại không ít rắc rối phải thu dọn. Sau khi lão phu nhân đưa lão gia về dưới danh nghĩa của mình, lại cùng ông Ba lôi nhau ra kiện cáo, suýt nữa thì kinh động nha môn, quả thực gia sản lỗ đi không ít.
Về sau lại sắp xếp sản nghiệp giao lại cho cha con, lão phu nhân dù coi như có tiền thì còn được bao nhiêu? Nhìn xem, phu nhân vơ vét bạc như vậy, tính cách đanh đá hiếu thắng lại lạm quyền thì sớm muộn gì cũng khiến lão phu nhân trở mặt!
Ha ha …
"Dì Lâm kê gối nằm nghiêng cười một hồi, chậm rãi ngừng cười, nghiêm mặt với Mặc Lan:"Về sau con đừng đối đầu với em Sáu, hôm nay thấy nó cũng không phải loại dễ chọc vào, con nên làm chị em tốt với nó, lão gia cùng lão phu nhân đều vui vẻ, đừng học theo Như Lan cả ngày chửi chó đánh người khiến người ta chán ghét … Có điều, có thể khiến con bé Năm cãi cọ với nó là tốt nhất.
"(Ôi, con ả rắn rết này+_+). Ánh mắt Mặc Lan lóe lên:"Mẹ nói phải. Con bé Năm với phu nhân giống nhau, tính như kíp nổ, dễ châm ngòi, dễ gạt gẫm!Nó chợt xịu mặt ra,Anh cả lại chẳng giống nó tí nào, tâm tư sâu, tính nhanh nhạy, học hành giỏi giang.
Ngược lại anh con lại nóng nảy, Trang tiên sinh nói học vấn anh ấy không chắc, không thích hợp chuẩn bị thi cử nhưng lại rất thích kết giao cùng đám tú tài.
"Dì Lâm nhặt cuốn sách từ dưới kháng lên, cười nói:"Đừng nghe Trang tiên sinh nói mò, ông ta giỏi thế sao không tự mình khảo công danh đi? Có câu người nhiều tuổi chưa chắc đã tài hơn. Mẹ thấy anh cả con chưa chắc đã giỏi thế.
Có người ba bốn mươi tuổi còn đi thi kia kìa, anh Ba con mới có bao nhiêu tuổi chứ, kết giao bằng hữu nhiều một chút tương lai cũng dễ dàng xã giao chốn quan trường.
"Mặc Lan chậm rãi bưng chén tổ yên lên uống, lo lắng nói:"Kết giao hay không kết giao không quan trọng. Chớp mắt đã đến kì thi xuân, nói không chừng chỉ vừa đạt cử trung, thế nhưng hai năm nữa thi hương anh ấy cũng có thể đỗ cao trung mới là tốt."
Dì Lâm bỗng nhíu mày lại, nhớ tớ mấy con nha hoàn tiểu yêu tinh trong phòng con trai mình, suốt ngày áo đỏ quần xanh tô son trát phấn, không dụ dỗ đến hư con nàng ta mới là lạ…
Sau khi Ngân Hạnh và Cửu Nhi vào Mộ Thương Trai, Thịnh lão phu nhân lên tiếng: lời phu nhân nói cực kì có đạo lý, người bên cạnh cô Sáu lớn thì nhiều tuổi quá, nhỏ thì ít tuổi quá, không được việc, đưa nha hoàn nhị đẳng Thúy Vi ở Thọ An Đường sang cho cô Sáu sai sử, đợi ấy đứa lớn đến tuổi gả chồng, đứa nhỏ vừa vặn có thể thay thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!