Tề Hành sinh ra vốn đã được trời cao ưu ái, gia thế hiển vinh, anh tuấn hơn người, đối xử với mọi người luôn hiền lành độ lượng, tính tình điềm đạm, không cần cha nhắc nhở hay trách mắng, tự giác chăm chỉ học hành, như anh Bảo (Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng nhé) đã là tốt lắm rồi nhưng so với anh Bảo lại còn thêm mấy phần chín chắn.
Cậu ta ở Thọ An Đường ăn dăm ba bữa cơm trưa, chuyện trò vui vẻ, nói năng lễ phép, ngay cả Phòng ma ma thủ tiết hai mươi tám năm cũng mềm lòng đi nhiều.
Khoảng hai mươi năm trước, vận may rơi xuống phủ Tề quốc công. Hai vị công tử đều cưới được con gái nhà danh giá. Con trai cả cưới trưởng nữ nhà Binh Mã đại nguyên soái, cậu của Hoàng Thượng. Con thứ cưới con gái độc nhất nhà Tương Dương hầu.
Tề quốc công vốn là công phủ [
"] đứng hàng thấp kém trong dòng dõi quý tộc, sau một đêm liền bước lên bục cao nhất, nhưng mà vận may này phải trả giá cao. Hai con dâu đều có lai lịch phong tư hơn người nên tất nhiên tính tình đều không phải dạng vừa, trước tiên dỗ mẹ chồng đến đầu óc mụ mị, sau đó quản chồng chặt chẽ. ["]Tước Công, tước to nhất trong năm tước, Công Hầu Bá Tử Nam.
Con dâu cả áp dụng bãn lãnh trị quân mạnh mẽ từ cha, lôi một đoàn oanh oanh yến yến trong phòng chồng ra nhổ hoa ngắt cỏ quét sạch, khiến cho hai vợ chồng đến nay dưới gối chỉ có một con trai, lại còn ốm đau liên miên, tuy thế lực nhà mẹ đẻ giờ không bằng lúc trước nhưng bảo đao của Tề đại lão gia cũng đã cùn, dù phấn đấu cũng không thêm được mụn con trai nào.
Mấy năm sau, con dâu thứ hai vào cửa, cũng noi gương mà ăn sống nuốt tươi cha Tề Hành. Sau khi sinh hạ Tề Hành, Bình Ninh quận chúa không thể sinh thêm, nhưng Tề đại nhân cũng đừng mong xây dựng mặt trận thứ hai, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay theo quận chúa và một người vợ lẽ đã lớn tuổi không con mà sống qua ngày.
Ngoại trừ ông anh họ nằm trong phòng dưỡng bệnh quanh năm suốt tháng, ngay cả anh, chị, em, Tề Hành cũng không có lấy một người, thường ngày có thể chơi đùa với anh em họ hàng, thế nhưng quận chúa đối với tất cả con gái có khả năng trở thành con dâu mình đều phòng thủ nghiêm ngặt.
Cho nên hằng ngày chị em họ cũng đừng mong qua lại. Sau khi vào Thịnh phủ học tập, Bình Ninh quận chúa ngày đêm đều giảng giải về chuyện trai gái phải giữ ý tứ. Tề Hành đối với Như Lan và Mặc Lan như hoa như ngọc đều kiên trì giữ khoảng cách.
Duy chỉ có Minh Lan, quận chúa cũng không biết nên nói sao cho phải.
Cho nên đối với Tề Hành mà nói, Minh Lan chính là cô bé duy nhất mà cậu ta gặp từ trước đến nay, lại còn xinh xắn đáng yêu như chú sóc con mũm mĩm. Tề Hành vừa nhìn đã thấy yêu mến. Minh Lan lại còn hay bày ra khuôn mặt nghiêm túc của người lớn.
Mới đến ăn mấy bữa cơm, Tề Hành không nhịn được mà muốn trêu chọc, ầm ĩ với nàng. Thực ra, Tề Hành rất biết đối nhân xử thế.
Hôm ấy, được ăn món canh cá và món cá kho của Minh Lan, ngày thứ hai cậu ta liền mang một cái hộp lấy từ đáy rương nhà mình ra cho Minh Lan, là sách dạy nấu ăn, có cách nấu canh, làm dược thiện, hay cách làm bún mì.
Có hôm thấy Minh Lan đang thêu thùa may vá, ngày thứ ba cạu ta liền mang đến mấy quyển sưu tầm các kiểu họa tiết mới ra ở kinh thành, ngoài ra còn thêm một túi đựng dây cườm nhiều màu sắc.
Minh Lan không cự tuyệt được cám dỗ, mà con người nàng lúc đầu thường hay gây khó dễ cho người khác nhưng sau khi thân thiết hơn sẽ chuyển sang ân cần niềm nở, rất đáng yêu.
Bưng ghế, rót nước cho Tề Hành, thấy cậu ta học xong, nàng liền ân cần hỏi han 'Anh Nguyên Nhược học hành vất vả nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát', chú sóc nhỏ mập mạp bận rộn chạy tới chạy lui, tán gẫu với Tề Hành vô cùng lém lỉnh, hài hước.
"Em Sáu! Em đang ỷ mạnh hiếp yếu đấy." Tề Hành thấy Minh Lan cầm nhánh thủy tảo trêu chọc cá vàng, cố tình nói giỡn.
Minh Lan giả ngu nói:
"Không phải đâu. Nó đánh em trước, em không biết nó yếu hơn em mà."
"Sao em không chơi nữa?" Tề Hành thấy nàng vứt nhánh thủy tảo đi, lại hỏi.
Minh Lan rất thành thật nói:
"Em nghe lời anh Nguyên Nhược, không ỷ mạnh hiếp yếu." Nàng cảm thấy mình thực sự rất thảo mai.
Tề Hành rất vui vẻ, vừa vò đầu nàng, vừa cười đến đau cả ruột. Mặt mày giãn ra, đẹp trai tuấn tú tỏa hào quang chói mắt, phảng phất phong nhã giống như trong bức tranh Ngụy Tấn(1) của Cố Khải Chi[
"], làm điên đảo mấy đứa nha hoàn trong Thọ An Đường. ["] Cố Khải Chi là một họa sĩ lớn thời Đông Tấn
Đến hôm thứ tư, cuối cùng cậu ta cũng không đến ăn cơm trưa. Minh Lan tiếp tục cầm nhánh thủy tảo, hờ hững tiến đến bên cạnh chậu cá vàng.
... Cô chủ. Từ bên ngoài, Tiểu Đào ngó đầu vào, trên tay cầm một sọt cỏ rất tinh xảo, vẻ mặt ngây ngô:
"Cậu Tề bảo người đưa cái này đến cho cô chủ, nói lấy cỏ đùa cá vui hơn."
Minh Lan dừng một lúc, vô cùng mỏi mệt.
Được rồi, có lẽ nàng suy nghĩ nhiều quá thôi...
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!