Chương 26: Cơm Của Minh Lan, Cá Của Tề Hành

Hai đứa chị kêu trời kêu đất khác nhau, Minh Lan thì nghe nói không cần lên lớp, việc đầu tiên chính là sai Tiểu Đảo đến chỗ Trường Đống báo tạm nghỉ tự học ba ngày, chị đây cần phải nghỉ ngơi lấy sức.

Đời trước, Diêu Y Y đọc sách mấy chục năm đến phát ngấy. Ban đầu lên lớp học Trang tiên sinh là để hiểu biết thêm về đại sự, cũng không thể đi hỏi bọn nha hoàn hầu già trong phủ rằng đương kim thiên tử tên gì họ gì được. cái gì cần biết thì vẫn phải biết.

Mấy năm nay, Trang tiên sinh tích cực tăng cường giảng văn bát cổ cùng nghị chương. Minh Lan bình sinh chỉ biết cách ghi chép biên bản tòa án, không biết sắp xếp vế đối và số lượng chữ thích hợp, cho nên khi Trang tiên sinh giảng bài nàng liền buồn ngủ, sớm muốn gạt bản ghi chép sang bên.

Sau khi ăn xong cơm tối, nàng liền đẩy sách vở ra, rửa mặt mũi chân tay rồi đi gặp ngài Chu Công . Không phải công tác vào sớm hôm sau, ngủ một giấc ngon lành say sưa, sau khi tỉnh lại duỗi cái thắt lưng uể oải, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Lúc này đang vào giao mùa hạ thu, sắc trời quang đãng, Minh Lan chẳng khác nào đứa trẻ được xả hơi nghỉ hè. Sau khi thỉnh an xong, nàng liền đòi Thôi ma ma cần câu và sọt cá để đến hồ sen trong phủ thả câu.

Thôi ma ma biết nàng từ trước đến nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, dạo này thấy nàng học hành, dạy em vô cùng vất vả liền đồng ý, còn đưa cho nàng một chậu mồi câu nhỏ, rồi lại cẩn thận dặn dò Đan Quất, Tiểu Đào phải để ý trông coi Minh Lan, cách xa bờ hồ một chút, chớ để ngã xuống bị cá xơi mất vân vân, Minh Lan gật đầu như giã tỏi.

Bên trong Thịnh phủ có hai hồ nước, một cái lớn hơn gần nơi thê thiếp của Thịnh Hoành ở, một cái chỉ to bằng lòng bàn tay, gần Thọ an đường và học đường. Trong hồ lớn, đài sen bông sen phớt hồng, tôm bơi cá lội nhiều người qua, Minh Lan ngẫm nghĩ rồi đi thẳng đến cái hồ nhỏ.

Chọn địa điểm xong, Đan Quất bê cho Minh Lan cái ghế bé xinh bằng trúc có tựa lót lụa xanh che bằng dù vải bố, Yến Thảo cùng Tần Tang một đứa bưng trà nước một đứa bê hoa quả điểm tâm đặt lên cái bàn trà trúc.

Minh Lan thấy phô trương như thế mà không câu được mười con thì áy náy lắm, có điều càng nôn nóng càng chẳng có động tĩnh gì. Cũng may mà Tiểu Đào vốn là gái quê, câu cá bắt tôm cực kì có kinh nghiệm, liền chỉ cho Minh Lan cách móc mồi, nhìn bong bóng cá.

Có danh sư chỉ điểm, quả nhiên lập tức có hai con cá bị mắc câu. Cá trong hồ nhỏ quen thói an nhàn, chưa từng bị câu bắt, nên ngu ngu đần đần. Mới nửa canh giờ mà Minh Lan đã câu được tám chin con nên cực kỳ đắc ý.

Vừa lúc này thấy dưới hồ nước trong lăn tăn sóng có một con gì đó đen tuyền, lòng khẽ động, liền vớ lấy cái vợt lưới, cùng Tiểu Đào hợp lực gắng sức nhằm vào hướng đó mà vớt lên. Mọi người nhìn vào thì thấy hóa ra là một con ba ba béo nhẫy, đang ngu ngơ đẩy lưới.

Minh Lan hí hửng, tay bé xíu vung lên, mang theo cá đần cùng ba ba mập mà thu quân, đi thẳng đến sườn tây phòng bếp.

Trước kia dì Lâm thành công vào cửa sau, rồi lại bởi đủ mọi loại nguyên do, Thịnh lão phu nhân càng không muốn qua lại cùng người khác, liền viện cớ ăn chay, rồi lại bố trí một phòng bếp nhỏ có năm sáu cái bếp lò, hoàn toàn cách biệt với trong phủ, tới Đăng Châu vẫn giữ nguyên thói quen này.

Phòng bếp nhỏ chỉ phụ trách ẩm thực của Thọ An Đường, nhìn thấy cô Sáu được lão phu nhân yêu thương tới đều cũng kính cười hành lễ.

Minh Lan đổ giỏ cá ra, mấy con cá chép cùng với ba ba thì kêu Đan Quất thả vào trong nước nuôi, năm con cá diếc thì để làm món ăn: hai con làm thành hai bát canh cá diếc, ba con làm thành cá diếc kho hành.

Minh lan dựa vào trí nhớ kiếp trước mà hướng dẫn Thôi ma ma làm món ăn, đợi đến bữa trưa thì đưa một phần canh và cá kho lên bàn cơm, phần khác thì để cho Thôi ma ma cùng với Tiểu Đào và Đan Quất ăn.

Minh Lan ngồi bên cạnh bàn tâm tư nhảy nhót, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thịnh lão phu nhân. Ai biết được lão phu nhân nhân thế mà vẫn không ra xơi cơm chỉ trông ra cửa.

Nhà giàu lễ nghĩa nghiêm, người lớn chưa nói ăn cơm, Minh Lan ngay cả đũa cũng không dám động, đang muốn hé miệng hỏi bà nội, bỗng nhiên mành bị vén lên, một bóng dáng cao ráo nhẹ nhàng lướt tới.

Minh Lan nhìn rõ người đang bước vào, miệng há hốc…

"Hành nhi ăn nhiều vào, sau buổi trưa còn phải học bài, phải ăn cho no, cứ coi như đây là nhà mình." Thịnh lão phu nhân hiền hòa nói với Tề Hành, lại dặn Phòng ma ma gắp thức ăn cho cậu ta. Tề Hành môi hồng răng trắng, cười nhã nhặn:

"Cá này ăn ngon lắm, bà cũng ăn đi ạ… Ơ? Em Sáu thế nào lại không ăn?"

Minh Lan vẫn cúi đầu cắm mặt vào bát, mới khẽ ngẩng lên, miệng cười nhưng tâm không cười nói: Anh ăn đi, ăn đi ạ.

Thịnh lão phu nhân cười nói:

"Hai món cá ngày hôm nay chính là tâm ý của con bé Minh này đấy, cá này là nó câu, cũng là do nó chỉ dẫn người nấu nướng, mùi vị rất được."

Cá diếc hoang vốn đã rất thơm ngon, canh cá diếc được làm bằng cá diếc chiên sơ trong mỡ sôi tới vàng ruộm, nấu cùng măng tươi thái miếng, nấm hương và đậu hũ non, bỏ thêm vào chút gừng, om chừng hai canh giờ mới bắc ra, đợi cho đậu hũ nhừ tơi mới thành, màu canh trắng đục, thuận mắt ngon miệng, Thịnh lão phu nhân với Tề Hành cũng không nén được mà uống tới hai bát canh nhỏ.

Còn món cá diếc kho kia, trước tiên là phanh cá ra, dùng nước muối gừng cùng rượu ướp một canh giờ, dùng hồ tiêu cùng hành xắt chao dầu nóng, hương hành thơm nồng, cay nhẹ mặn mà, ngọt dịu thanh chua, cực kỳ ngon miệng, Tề Hành ăn được món ngon, không ngờ xới tận hai bát cơm, làm hỏng hết hình tượng công tử văn nhã như tiên giáng trần trong mắt mọi người, gã sai vặt phía sau chỉ nhìn cậu ta mà cứng họng.

Lúc dùng trà sau bữa ăn, Tề hành ngồi ở phía dưới Thịnh lão phu nhân trên chiếc đôn mây thường xuân chân cao, tao nhã xoa ngón tay nâng chén trà nói:

"Thật là đa tạ em Sáu đã vì tôi mà tốn công."

Tốn cái đầu mẹ ngươi ấy!

Minh Lan vùi vào cái ghế tựa hoa phú quý bằng gỗ mun rồi trèo lên rìa ghế, cùng ngồi sóng đôi với Tề Hành. Ghế cao chân ngắn nên đôi chân nhỏ treo lơ lửng, nàng trơ mắt nhìn Tề Hành ẩn phía dưới giúp nàng ngồi vào ghế, ha hả cười vài tiếng: Vừa khéo, vừa khéo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!