Chương 25: Hai Cách Thu Dọn Chiến Trường

Lưu Côn đỡ Vương thị nằm nghiêng lên chiếu gấm mỏng trên sập Tương Phi, chèn vào sau lưng nàng chiếc gối thêu mãng xà bằng kim tuyến, Như Lan bước kịp tới, vội vàng hỏi:

"Mẹ, mẹ nói chuyện chưa? Con…"

Vương thị mệt mỏi khoát tay:

"Mẹ biết lòng con, nhưng mà … Vô dụng thôi, Bình Ninh quận chúa không xem trọng nhà chúng ta."

Như Lan trừng to mắt:

"Thế phải làm sao? Con thấy quận chúa nương nương hiền hòa mà."

Vương thị cười khổ, chăm chú nhìn gương mặt vô tri của Như Lan, bỗng nghiêm mặt:

"Con cẩn thận mà ngẫm lại lời quận chúa nói với em Sáu con hôm nay, con cũng phải động não chút, chớ có tùy hứng hồ đồ mãi thế được."

Như Lan cúi đầu cẩn thận suy ngẫm, dần dần hiểu ra, lầm bầm: …Chả có nhẽ? Sau khi suy ngẫm kĩ lưỡng liền cảm thấy chán nản trong lòng.

Nhìn Vương thị mặt xám như tro, Lưu Côn không đành lòng nói:

"Quận chúa nương nương kia quả là cao tay, cố tình viện cớ nói cô Sáu, chẳng phải cậy cô Sáu dáng vẻ trẻ con, vừa không lo làm mất lòng người khác lại có thể nói rõ ý tứ của mình sao."

Nhưng mà, nhưng mà… Như Lan đi tới túm lấy áo Vương thị, vội kêu lên:

"Con, con … Anh Nguyên Nhược…"

Vương thị bực bội gạt tay con gái ra, lạnh lùng nói:

"Cái gì mà anh Nguyên Nhược? Nó thì anh em gì với con? Về sau theo đúng phép tắc gọi người ta"cậu

"ẹ!… Không được! Sau này không cần phải gặp nó nữa, chị Lưu, về sau phàm là Tề Hành kia ở trong phủ, không được để cô Năm rời Uy Nhuy Hiên một bước, bằng không, gia pháp cứ chờ đấy!"

Như Lan được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ Vương thị lại khắc nghiệt như vậy, lập tức ngây người ra:

"Mẹ, mẹ, sao mẹ lại thế…?"

Vương thị ngồi phịch xuống, mặt nghiêm nghị: "Đều là sơ suất của mẹ, cứ coi con là trẻ con, yêu chiều nhiều một chút cũng không sao, không nghĩ rằng con dần lớn lên rồi.

Ngày hôm qua sau khi Tề Hành đến đây, mẹ nghe con nói thì cũng chột dạ, mới thấy con lố lăng, nhìn xem bộ dạng con thế này, đây là ăn mặc kiểu gì hả? Trông chẳng ra dáng tiểu thư dòng đích nhà thế gia gì cả, chả bằng cái đứa con gái đê tiện chuyên tranh giành kia!

Mẹ thấy mất mặt quá, con mà còn không nghe lời, ngay bây giờ mẹ vả chết con! Bớt thò mặt ra ngoài làm mẹ xấu hổ đi!

"Như Lan chưa từng bị quở trách như vậy, sợ đến mức nước mắt giàn giụa, nghe mẹ mắng chướng tai như thế, phủ phục dưới chân Vương thị, không ngừng nức nở, lắp bắp nói:"… Vì sao… Mắng con…

"Vương thị thấy con gái dần lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, biết không thể lại mềm lòng, liền thản nhiên nói:"Chị Lưu, đưa cho cô chủ khăn ướt lau mặt… Như Lan, chớ khóc nữa, con ngồi lên đây, nghe mẹ nói này.

"Như Lan tựa vào người mẹ khóc nức nở, Vương thị dường như nhớ lại chuyện khi xưa ở nhà mẹ đẻ, nói:"Bởi mẹ đã nhiều năm lấy chồng, trải qua không biết bao nhiêu ấm ức, có lúc là bị người ta hãm hại, có lúc là do mẹ hồ đồ tự chuốc lấy, giờ ngẫm lại, những lời bà ngoại con nói với mẹ trước đây thực sự là lời vàng ý ngọc, tiếc thay mẹ con ngày ấy một câu cũng không để trong lòng, nên hôm nay mới có con tiện nhân Lâm Tê các kia!

Bây giờ con cần phải nghe lời mẹ.

"Như Lan ngừng khóc, kinh ngạc lắng nghe. Vương dừng lại một chút rồi nói:"… Việc hôn nhân đại sự này, xưa nay đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn["], không có con gái nhà nào tự mình đáp lời cả; cái loại điệu bộ mất mặt này là của phường vợ lẽ, con là tiểu thư dòng đích, sao có thể làm vậy?

Trai dựng vợ gái gả chồng phải môn đăng hộ đối, nếu người ta không ưng con, không xem trọng nhà ta, con chẳng nhẽ muối mặt đi bợ đỡ nịnh hót người ta?[] Cưới hỏi do bố mẹ và người mai mối làm chủ.

Như Lan vô cùng tâm cao khí ngạo, tức khắc đỏ mặt, phẫn nộ đáp:

"Dĩ nhiên là không thể!"

Vương thị trong lòng dễ chịu hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!