Chương 9: (Vô Đề)

Đứng ở trên cổng thành tiễn bước Liêu Tiểu Tam, trẫm che ngực, trái tim nhỏ bé thấy thật chán nản. Lợi thế lớn nhất đã không còn, trẫm nên làm thế nào đây! Sớm biết vậy thì đã ra tay nhanh một chút rồi.

Liêu Tiểu Tam giờ chỉ còn một mình, vợ cũng chưa có, bằng không thì trẫm nếu không thể tạo cho hắn mối thù giết cha, còn có thể gây mối hận cướp vợ nha!

Ai da, trẫm cũng không thể xuống tay với một đứa em trai, hai người chị dâu, ba thằng cháu trai, bốn con bé cháu của hắn được —— khi dễ cô nhi quả phụ sẽ bị con lừa đá đó!

Ai, trẫm quả thật là không đủ xấu xa a…

Ba người họ Liêu sao lại chết, không nên nha, chẳng lẽ là bởi vì trẫm không đủ khả năng tạo thành hiệu ứng cánh bướm? Nhất định là mấy ngày nay phán quan nhìn thấy trẫm đã bắt đầu thở dài rồi.

Tiễn bước Tiểu Tam, Thừa tướng bây giờ cũng bù đầu vào công việc, trẫm cũng không tiện mà tới quấy rầy. Trên triều trẫm liều lĩnh gây ra một trận sóng gió, Thừa tướng ở phía sau phải hứng chịu.

Đối với kiểu thần tử vừa trung thành vừa có năng lực tự giải quyết chính sự như Thừa tướng mà nói, không sợ hoàng đế mặc kệ mọi việc, chỉ sợ hoàng đế hạt chỉ huy (ra mấy cái lệnh vớ vẩn, mù quáng). Trẫm tuy có hạt chỉ huy một lần, may mắn hướng đi lại không sai.

Cầu hòa dời đô gì đó thật là não tàn, cha và ông nội của tên hôn quân này trữ không ít bạc, quốc khố (kho bạc quốc gia) cũng không thiếu tiền, có trung thần có lương tướng, mới thế này mà đã bị dọa sợ, thật quá hèn nhát rồi.

Trẫm đột nhiên nghĩ tới Hán Vũ Đế(1).

Cha của ông ta cả hai đời tích cóp tiền của, cuối cùng giúp ông trở thành Vũ Đế. Đáng tiếc, tuy khá giống nhau, tiểu hôn quân cũng là đăng cơ lúc mười sáu tuổi trước khi làm lễ đội mũ(*), nhưng mà, kết quả quả thực là trên trời dưới đất.

So với Hán Vũ Đế, trẫm còn không bằng một ngón tay út của ông!

(*lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành)

Không có việc để làm, trẫm bèn nằm bẹp trong ngự hoa viên phơi nắng giả đà điểu. Tiểu hôn quân chưa lấy vợ, không có hậu cung. Hậu cung của cha hôn quân cũng không còn bao nhiêu người. Nói đến cũng thấy xót xa trong lòng.

Tiểu hôn quân là con trai trưởng trong cung, hơn nữa còn là con trai trưởng duy nhất. Nhưng mà, Hoàng Đế có một tình yêu đích thực, tình yêu đích thực là Trần phu nhân tiến cung trước hoàng hậu một năm, cũng sinh con trưởng trước.

Người yêu và con trai của người yêu, hoàng hậu và con trai của hoàng hậu, một người chồng thiên vị, một người cha thiên vị.

Tóm gọn trong một câu thôi, hoàng hậu cung đấu thua.

Hoàng hậu thua cung đấu thì mất mạng, thêm vào cả dòng họ, chỉ kịp tống tiểu Thái tử lúc ấy mới mười tuổi ra khỏi cung. Tiểu Thái tử lưu lạc bên ngoài năm năm. Năm năm sau đứa con trai trưởng muốn làm hoàng đế, nhưng cha hắn vẫn còn rất cường tráng, không đợi được, liền đi tìm mẹ hắn thương lượng.

Mẹ hắn lại khá là mơ mộng, thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân(trọn đời), nhưng hôn quân cha có người yêu rồi lại còn muốn người thứ hai thứ ba thứ tư gì đó, hơn nữa nhà mẹ đẻ của bà thế lực không đủ, bất luận thế nào cũng không bằng hoàng hậu, vì vậy bà không ngấp nghé vị trí hoàng hậu, mà bà muốn làm thái hậu.

Hai mẹ con thương lượng, làm phản bức vua thoái vị.

Cha hôn quân bị tình yêu đích thực hạ độc vào rượu, mạng lớn không chết, ngược lại xử tử tình yêu đích thực và con trai của tình yêu đích thực.

Lúc này tiểu Thái tử được người đưa về cung, vừa hỏi thăm, đứa con trai này thế mà lại được đệ nhất ẩn sĩ cao nhân của Đại Tần

-Tùy viên chủ thu lưu(thu nhận và giúp đỡ) nuôi dạy năm năm.

Cha hôn quân mừng rỡ, dùng thân thể nửa sống nửa chết đưa con trai lên ngôi, tự mình thoái vị, lại mất thêm mấy tháng giúp con trai thu nạp nhân tâm, lúc này mới yên tâm băng hà.

Trẫm lặng lẽ thở dài.

Tùy viên chủ người a, nhiều người mơ ước được gặp mặt người một lần nhưng không được. Đó cũng là nguyên nhân trẫm xuất ra một thân kĩ năng đặc biệt cũng chưa khiến ai hoài nghi.

Ví dụ như trẫm viết chữ vẽ tranh, Thừa tướng kia ánh mắt long lanh, này không phải đang nhìn trẫm nha, rõ ràng là xuyên qua trẫm mà nhìn sư phụ của trẫm ở phía sau!

Cũng như những lúc trẫm không hề che giấu mà trích dẫn mấy câu thơ, đó là bởi vì trẫm sẽ không phải mang tội danh đạo văn, Thừa tướng căn bản không nghĩ đó là trẫm sáng tác!

Trẫm tuyệt đối là đã xuyên tới một mớ áp bức khổ sở nhất trên đời!

Trẫm rất rất muốn dùng Tương tiến tửu(2) để chinh phục giới văn học nha! Không nghĩ tới đã sớm bị Thừa tướng lén trộm cất vào tay áo! Lúc ấy trẫm còn cố ý kí tên là Lý Thái Bạch, Thừa tướng thật cẩn thận sờ sờ cái tên đó, đánh mắt nhỏ ngưỡng mộ miễn bàn!

Sư phụ là một ẩn sĩ cao nhân, ẩn sĩ cao nhân tự nhiên lui tới cũng là ẩn sĩ cao nhân, như vậy, trẫm hiển nhiên gặp được rất nhiều rất nhiều ẩn sĩ cao nhân. Ăn khớp một cách kì diệu! Cảnh Hoa ái khanh, trẫm phải nói với ngươi thế nào mới tốt!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!