Chương 38: Phiên Ngoại 4 – Tiểu tam có chuyện nói (4)

Liêu Trường Ninh không biết hắn làm thế nào ôm người trở về cung, cũng không biết hắn làm thế nào nhổ mũi tên kia ra, hắn chỉ biết là bệ hạ của hắn chảy rất nhiều máu, bệ hạ của hắn đã gần như không còn hô hấp hay mạch đập, bệ hạ của hắn, bệ hạ của hắn sẽ chết.

Hắn không dám nhúc nhích, chỉ biết quỳ ở đó nắm chặt bàn tay cơ hồ không còn độ ấm kia. Hắn không dám nhắm mắt, chỉ sợ nhắm mắt một cái thôi sẽ không còn được gặp lại bệ hạ của hắn nữa.

Người chung quanh đến rồi lại đi.

Có người nhỏ giọng nói chuyện, hắn nghe không được. Có người đến kéo hắn, hắn đánh bay người đó đi. Có người tới đưa đồ ăn cho hắn, hắn nếm không ra hương vị gì, cũng đều nuốt xuống.

Tựa hồ chỉ là một cái nháy mắt, lại tựa hồ đã qua nửa đời người, người trên giường giật giật, mở mắt.

Tỉnh rồi, bệ hạ của hắn cuối cùng cũng tỉnh rồi!

Tay vô cùng run rẩy, Liêu Trường Ninh nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của tiểu hoàng đế, miệng há há, rốt cuộc chịu không được nữa mà ngã xuống.

Ngủ một mạch hai ngày, tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu gối đau dữ dội, giống như bị kim đâm vào. Liêu Trường Ninh biết, đây là bởi vì hắn đã quỳ rất lâu.

Thái y nói bệ hạ đã không còn gì đáng ngại, thái y nói bệ hạ tỉnh lại rồi rất nhanh sẽ khỏe lại.

Liêu Trường Ninh vui mừng trong lòng, lại như cũ không nỡ rời đi, chỉ hô thái y khám chân giúp hắn. Bệ hạ có nói qua, Tiểu Tam, ngươi là võ tướng, chân rất quan trọng, không thể quỳ.

Chính là hắn quên, hắn suýt nữa làm bị thương đôi chân quan trọng này, đôi chân thay bệ hạ của hắn bảo hộ giang sơn Đại Tần.

Thái y nói bệ hạ cũng sắp tỉnh.

Liêu Trường Ninh không dám rời mắt, cầm chén dược của mình ngồi xổm bên cạnh đầu long sàng từng hớp từng hớp uống. Hắn vốn chán ghét uống dược, nhưng lần này nhìn gương mặt của bệ hạ, lại không thấy đắng chút nào.

Tiểu hoàng đế tỉnh dậy.

Liêu Trường Ninh còn chưa kịp vui vẻ, lại thấy ánh mắt bệ hạ của hắn chỉ chăm chú nhìn vào Cảnh Hoa. Trong lòng co rút mạnh một cái, Cảnh Hoa bị bệnh một lần, thân thể lại yếu đi vài phần, dung mạo trước sau như một thật là dễ nhìn. Nhưng là, đây không thể trở thành lý do để hắn lùi bước.

Cho nên Liêu Trường Ninh vác Tiết Cảnh Hoa để thành một đống bên cạnh, tự mình tiến gần lên.

Tiểu hoàng đế ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Đôi mắt Liêu Trường Ninh chậm rãi đỏ lên. Bệ hạ, chán ghét hắn như vậy sao? Có thể dù mang thân phận vua của một nước vẫn không chút do dự cứu Minh Anh, có thể vừa mở mắt ra đã cười một cái để trấn an Cảnh Hoa, mà ngay cả liếc hắn một cái cũng không nguyện ý sao?

Đúng vậy, từ lần trước hắn cường bạo người, bệ hạ đã thật lâu không còn nhìn qua hắn nữa.

Liêu Trường Ninh đau đớn trong lòng, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, chỉ bưng chén thuốc tới giúp người uống thuốc.

Tiểu hoàng đế cực kì sợ đắng, không muốn uống dược, hiện tại tỉnh rồi càng bướng bỉnh không chịu uống, Liêu Trường Ninh cũng không dám dung túng nửa phần, trực tiếp rót thuốc vào cho người.

Sau đó, tâm Liêu Trường Ninh lại thêm nguội lạnh.

Bệ hạ sợ đắng không chịu uống dược, hắn rót vào, bị chán ghét.

Bệ hạ chán ghét đồ ngọt không thích ăn mứt hoa quả, Cảnh Hoa đút cho, liền ăn.

Liêu Trường Ninh không biết mình làm sao ra khỏi tẩm cung được, chỉ cảm thấy ngực tựa hồ bị nghẹn lại, trướng trướng rất khó chịu.

Loại khó chịu này lúc nhìn thấy quyển thơ nháp bệ hạ sai người đưa tới Trọng Hoa cung thì đạt tới cực hạn. Hắn học hành không nhiều lắm, nhưng hắn nhìn ra được đó là thơ tình, rất nhiều rất nhiều thơ tình.

Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.(1)

Ném quyển thơ xuống đất, hung hăng nhìn bệ hạ của hắn, lại vẫn là không nỡ nói nặng một câu. Bệ hạ không sai, bệ hạ bất quá chỉ là, không thích hắn.

Dẫn binh ra khỏi kinh thành, xuôi xuống phía nam bình định. Có lẽ một tên thô kệch như hắn, vẫn là an an phận phận làm một võ tướng chết trận trên sa trường mới là đúng đắn! Đều đều nửa năm, lần lượt huyết chiến, chém đầu ba tên vương làm phản, nhưng cũng bị thương đầy người.

Kéo nửa cái mạng hồi kinh, nhìn đến cửa thành nguy nga, lại vẫn nhịn không được muốn đi xem người kia, nhìn xem một bệ hạ vẫn luôn không chịu liếc hắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!