Mặc vào bộ thường phục màu vàng sáng chói có thêu hình con rồng nhỏ mà trẫm yêu thích nhất, trẫm đầy hưng phấn đi đến phủ quận chúa.
Ngoài cửa thế mà không có người đứng gác!
Rất lơi lỏng!
Trẫm liền mang theo một đám người nghênh ngang đi vào, đến sảnh trước rồi tự mình tìm chỗ ngồi. Tên tay sai thứ nhất dâng trà, tên tay sai thứ hai mang điểm tâm lên, tên thứ ba thứ tư đứng phía sau bóp vai cho trẫm.
Nhìn bốn phía, trống trơn trống hoác, hoàn toàn không bày biện gì cả. Tòa nhà do trẫm ban xuống sao lại có thể trống trơn thế này!
Ai, đường đường là một phủ quận chúa, bị một đám người không có văn hóa không có tri thức phá thành cái dạng gì đây! Nhà vợ là cả một trở ngại, cưới người vợ như vậy, Tiết Minh Anh thật là dũng cảm nha! Cho nên nói, đây chính là tình yêu đích thực sao!
Yêu nhà yêu cả từng cái chân quạ đen trong nhà, Tiết Minh Anh, người đàn ông đích thực!
Trẫm yên lặng cảm thán.
Tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài gần hơn, có người đến.
Lập tức cả thân rồng của trẫm chấn động. A, sắp có náo nhiệt rồi.
Quả thực là náo nhiệt.
Chỉ với vài người mà cũng thật náo nhiệt, hình như là vì một xấp vải gấm, thím hai của Mộc Lan muốn dùng nó để làm của hồi môn cho con gái, thím ba thì muốn lấy làm của hồi môn cho con dâu, bà mẹ kế thì lại muốn dùng để may quần áo cho con gái ruột.
Kỳ thật trẫm rất muốn nhắc nhở một câu, đó là cống phẩm, không phải ai cũng có thể mặc đâu. Thời đại này, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, quần áo cũng không thể mặc bừa được.
Sau đó tranh cãi càng lúc càng căng, ở nông thôn, lúc con cái nhà ai lén ăn trộm trứng gà và thịt của nhà khác, ai cũng xếp đũa lên bàn mà ra cãi lộn được.
Trẫm bưng một đĩa hạch đào giòn ngồi xếp bằng trên ghế bành, xem thích thú miễn bàn. Đang xem thì có người nhìn trẫm chăm chú, không đúng, là nhìn đĩa hạch đào chăm chú. Một đứa bé mười lăm tuổi, xông lên đoạt lấy, lấy được thì bỏ ngay vào miệng, sau đó lập tức bị nghẹn.
Trẫm không ra lệnh gì, bọn thị vệ phía sau cũng không dám đụng tới, bằng không thì thằng nhỏ này chắc chắn sẽ là người tiếp theo trong đội quân người bị trẫm liên lụy mà chết.
Trẫm vui vẻ, chỉ chỉ ấm trà bên cạnh.
Thằng nhóc không uống nước, cực kì kiên quyết nuốt xuống, xong lại giương mắt lên nhìn những miếng khác trong đĩa.
Trẫm đưa qua, nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến xong vẫn còn vẻ chưa no của nó, liền hiểu rõ. Đây hẳn là đứa con mà vợ hai của lão cha Diêu gia sinh ra.
Lão cha Diêu gia năm đó thân thể không tốt, con gái thay ông ta nhập ngũ, người vợ nhớ con gái, khi đó lại vì sinh hai người con trai mà thân thể bị tổn thương, không lâu sau thì qua đời.
Lão Diêu vẫn còn sung mãn, nghĩ tới hai đứa con trai không thể không có mẹ, liền cưới một quả phụ, lấy về thì sinh được đứa con trai này, người vợ đó lại bị băng huyết mà chết. Hai năm sau đó, Diêu Mộc Lan cũng đứng vững trong quân đội, gửi về nhà hai lượng bạc.
Lão Diêu liền xây một căn phòng mới, mua vài mẫu đất, nhanh chóng cưới về một người vợ trẻ xinh đẹp, lại sinh hạ được một trai một gái. Hai đứa con trước là cùng một mẹ sinh ra, hai đứa con sau thì có mẹ ruột che chở, mẹ kế cũng không phải người hiền lành gì, chỉ khổ cho đứa giữa này.
Hiện giờ mười lăm tuổi rồi, có lẽ cũng chưa được ăn no mấy lần đi!
Đây là cái gia đình lộn xộn cỡ nào chứ!
Trẫm lặng yên che mặt. Nhìn xem, người trong nhà trẫm cực đơn giản! Vốn dĩ cũng có nhiều người, nhưng lại bị tình yêu đích thực của cha hôn quân giết hết. Hiện tại trẫm chỉ còn một người em trai, một người em gái, em trai lại là một người tàn tật!
Cho nên nói nha, anh trai ngươi rất nóng ruột đó, ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có ai tranh giành mà vẫn có thể mất đi, ngươi nói coi ngươi có nhục hay không
Trẫm lại hơi hơi u buồn.
Nói đến nhục, trẫm đứng thứ mấy đây?
Trẫm đưa tay ra, một đĩa bánh ngàn lớpđược đưa tới. Trẫm cầm một cái, còn lại đều cho đứa bé kia. Thằng nhỏ liền ngồi xổm bên cạnh chân trẫm ăn bánh, thường đưa mắt nhìn qua đám người ồn ào cách đó không xa.
Sau đó, Diêu Mộc Lan đến, hết hẳn náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!