Chương 26: (Vô Đề)

Ngươi đứng lên. Trẫm đạp một cái lên đùi Liêu Tiểu Tam.

Liêu Tiểu Tam liền nghe lời đứng lên, còn không biết xấu hổ xích lại cầm tay trẫm.

"Về sau không nên hơi một tí liền quỳ lên quỳ xuống, ngươi là võ tướng, chân của võ tướng rất quan trọng, ngươi còn phải canh giữ cửa ngõ Tây Bắc cho trẫm nữa!"

Trẫm dùng sức rụt lại vuốt rồng, không rút ra được, liền từ bỏ,

"Trẫm cho người làm bàn đạp chông sắt thừng gạt ngựa(*), ngươi đi xem dùng được không, dùng tốt thì liền bảo họ làm nhiều hơn."

(* thừng gạt ngựa: dùng để gạt chân ngựa đối phương trên chiến trường)

Ánh mắt Liêu Tiểu Tam bỗng chốc sáng rực lên.

Trẫm bị lóe một chút, trong lòng xót xa không thôi.

Từ khi Liêu Tiểu Tam ở trước mặt trẫm moi tim muốn chết, trẫm đã không dám giở trò nữa, hơn nữa với nhiệm vụ cũng đã hết hy vọng rồi. Dù sao thì tệ nhất là vào trong nồi ngồi trong ngục hồn bay phách lạc gì đó thôi, trẫm chịu đựng được.

Dù sao phía trên thì đại tiên vội vàng bình định, phía dưới diêm vương lại mặc kệ trẫm, lại còn, văn có Thừa tướng võ có Tiểu Tam, trẫm không nhọc tâm không tốn sức, hoàng đế kiểu này có vẻ cũng được đấy chứ.

Ít nhất một năm còn lại này sẽ được, nghe nói đầy hai mươi tuổi sẽ phải thành thân phải chấp chính gì đó, ai!

Trẫm nhìn nhìn Tiểu Tam, chui chui vào trong áo lông cáo —— trẫm vẫn là tiếp tục làm đà điểu thôi!

Có lẽ là mùa đông này tương đối ấm áp, có lẽ là trẫm đã thích ứng hơn, lần này tay chân bị lạnh cũng không quá nghiêm trọng, trẫm cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Cho nên Tiểu Tam à, trẫm thật sự không cần được cõng ra cõng vào đâu, hôm kia trẫm còn ra khỏi cung đi tản bộ đó!

Bị Liêu Tiểu Tam cõng đến Trọng Hoa cung, Thừa tướng đang xem bản đồ Đại Tần. Trẫm biết, Thừa tướng là lo vấn đề lương thực. Sức sản xuất thấp, lương thực chưa bao giờ đủ ăn, mà vụ mùa năm ngoái cũng không tươi tốt, hoàng đế nhà bọn họ luôn nghĩ đến tăng cường quân bị.

Ai, Viên Long Bình(1) thật là một viên ngọc quý, đáng tiếc trẫm chỉ biết ăn gạo, không biết cách lai giống lúa nước.

Nhìn cái loại bản đồ cổ đại này trẫm có chút choáng váng, tuy trẫm cũng biết triều đại này là hư cấu, nhưng mà bức vẽ kia chính là đất nước Trung Quốc đó.

Trong lịch sử Trung Quốc, phía nam đã được khai phá như thế nào, người dân miền Bắc miền Nam nhiều lần di chuyển, phần lớn đều gây ra chiến tranh, ví dụ như Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều lần đó chuyển dời với quy mô lớn(2).

Đại Tần hiện tại thực hiển nhiên không thích hợp với loại tình huống này, dân tộc Hung Nô rõ ràng đánh không lại Liêu Tiểu Tam nha, phía sau còn có Liêu Tiểu Tứ hung bạo hơn nhiều chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành đó! Hai người này đều là dù có bị trẫm liên lụy cũng sẽ không chết.

Trẫm mở ra một tờ giấy, ở trên vẽ hai nét, Hoàng Hà Trường Giang, dựa vào trí nhớ vẽ ra đại khái vài phạm vi tỉnh khu trẫm tương đối quen thuộc, cuối cùng chỉ vào vài chỗ phía nam Trường Giang mà nói:

"Nơi này, ngàn dặm đất đai phì nhiêu, khí hậu ấm áp, lúa có thể chín hai lần một năm hoặc ba lần mỗi hai năm. Nơi này, nơi này, còn có nơi này, có thể trồng dâu nuôi cá."

Sau khi nhận được hai ánh nhìn ngưỡng mộ của Thừa tướng dành cho cao nhân sư phụ của trẫm, trẫm khiêm tốn bảo:

"Tuy nhiên còn chưa được khai phá đâu, phần lớn người dân địa phương cũng tương đối hung bạo. Bảo họ di dân vào lúc thời đại hưng thịnh, cũng không dễ dàng, ai nguyện ý xa xứ chứ!"

Khi ngón tay trẫm đang chỉ qua lại vài nơi, Thừa tướng hơi hơi trầm tư đứng lên.

Trẫm nói: "Hàng năm, người xuất ngũ hẳn không ít, Tiểu Tam, hỏi họ một chút, có nguyện ý đi khai hoang không, nếu nguyện ý đi, thưởng ruộng, thưởng trâu, thưởng tiền, thưởng vợ.

Mỗi người năm mẫu ruộng lương thực, miễn thuế cả đời, khai khẩn ra được đất hoang trong vòng năm năm thì miễn thuế, trong vòng mười năm miễn nửa thuế, có quyền được ưu tiên hưởng ưu đãi nửa giá khi mua đất. Về phần lấy vợ, Cảnh Hoa, mấy nhà lần trước bị tịch biên, nhóm đàn bà con gái vẫn còn ở đó chứ?

Thừa tướng gật gật đầu, suy xét cặn kẽ.

Trẫm biết, trẫm nhiều nhất là nói đại đôi lời đưa ra được mấu chốt gì đó, còn có thể dùng hay không, có muốn dùng hay không, dùng như thế nào thì phải nhìn Thừa tướng.

Nhưng mà, đầu năm nay, sát nhập ruộng đất xảy ra nghiêm trọng, nhiều nông dân không có ruộng cày, đều đi làm thuê, có được vài mẫu ruộng thậm chí còn là giấc mộng cả đời của rất nhiều người. Lần này thưởng ruộng đất hẳn là có thể hấp dẫn nhiều người chứ, cũng có thể tạo ra một đám tiểu địa chủ mới lên ha!

Cho nên nói trẫm là từ hôn quân mất nước giờ muốn đi trên con đường phục quốc sao?

Trẫm lần thứ hai trầm mặc đau xót trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!