Chương 22: (Vô Đề)

Trẫm đối với thế giới này đã tuyệt vọng.

Liêu Tiểu Tam là ai, là người dẫn đầu ba mươi vạn đại quân Tây Bắc, là Quan Quân Hầu, là Thái tổ dựng nước tương lai đó. Trẫm rất muốn hỏi một tiếng, Tiểu Tam, khí tiết của ngươi đâu rồi?

Tiểu Tam lại có thể nói với trẫm:

"Thân thể Cảnh Hoa vẫn luôn không được tốt, bệ hạ có biết vì sao Cảnh Hoa đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa thành thân không?"

Những lời này rất độc!

Cái gì có thể nói đều chưa nói, cũng là cái gì có thể nói thì đều nói ra hết rồi! Tiểu Tam à, Thừa tướng là thanh mai trúc mã của ngươi đó, làm sao mà ngươi lại có thể ra tay hiểm độc như vậy chứ!

Trong lòng trẫm vì Thừa tướng yêu dấu mà lặng im nhỏ lệ. Thừa tướng à, thói đời bạc bẽo cái gì, lòng người đổi thay cái gì, giao hữu vô ý cái gì, ta nén bi thương, về sau không chơi đùa với tên thô lỗ kia nữa…

Trẫm lại nghĩ tới đời trước là một trạch nam đọc được một bài văn. Có một con hồ ly để ý một cô gái. Nam hồ ly thuộc thành phần không tốt, tính tình giảo hoạt, cha của cô gái rất chướng mắt y. Cha của cô này rất vừa ý một tiểu Trạng Nguyên.

Nam hồ ly lo lắng, chạy đến nói dối, bảo rằng tiểu Trạng Nguyên và tiểu Bảng Nhãn(*) tình cảm thân mật ăn chung chén, ngủ chung chăn.

Sau đó, nam hồ ly đã thu được cô gái đó vào tay mình.

(*người đứng nhì trong kỳ thi Điện thí – tức là kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủ trì)

Ây dà, thủ đoạn nham hiểm như vậy khi ấy đã khiến ta phải một phen đập bàn đầy kích động, còn định tham khảo xem như đòn sát thủ để đối phó với cha mẹ của em gái dịu dàng ở phòng đọc sáchvề sau đó.

Nhưng mà Tiểu Tam nha, ngươi nha, ngươi nha!

Trẫm lần thứ hai vì Thừa tướng mà lau nước mắt, đêm hôm đó còn ăn tới hai cái bánh bao nhân thịt.

Ăn bánh bao, trẫm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thật dung tục thật hạnh phúc.

Tiểu Tam không nán lại trong kinh, vào thu liền trở về Tây Bắc. Tuy nói năm trước đã rất quyết liệt đánh đuổi dân tộc Hung Nô, nhưng lại không đánh chết, giờ thấy bọn họ ở bên đó nghèo khổ muốn chết, trẫm bên này lại tới mùa thu hoạch, vùng biên giới liền không an ổn.

Hành động mạnh mẽ thì không có, nhưng cảnh vừa đánh vừa nháo cùng cướp đoạt lương thực thì luôn không ngừng. Cho nên mới nói, trẫm ghét nhất là kỵ binh, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Hừ, một ngày nào đó, Tiểu Tam sẽ đánh gãy hết chân ngựa nhà các ngươi, chờ mà xem!

Trẫm xoa xoa thắt lưng, lại mắng một tiếng. Tên cầm thú, trước khi đi cũng không quên tới ăn trẫm, mẹ kiếp, thắt lưng trẫm mỏi nhừ, chân mềm nhũn, rất bực mình! Nhất định phải thừa dịp mấy ngày này Tiểu Tam không ở đây cưới Thừa tướng làm vợ! Cho dù Thừa tướng thật sự không được trẫm cũng lấy, chắc chắn!

Từ khi

"Tuyển tập thơ Thái Bạch" bị Tiểu Tam cướp đi không cẩn thận bị truyền ra ngoài và trở nên thịnh hành khắp kinh thành, Thừa tướng cũng có chút hắc hóa, có khi ánh mắt nhìn trẫm cũng sáng lên, tựa như ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót.

Trẫm biết Thừa tướng còn muốn có thêm thật nhiều tác phẩm của vị cao nhân sư phụ của trẫm và vị cao nhân bằng hữu của cao nhân sư phụ, chỉ là đầu trẫm quá nhỏ không đủ dùng, không tức cảnh sinh tình được thì sẽ không nhớ ra thêm gì nữa.

Vấn đề là, trẫm không dám tùy tiện tức cảnh sinh tình nữa. Lần trước trẫm đang tản bộ trên đường, trước gặp được hai người ăn xin, sau lại gặp được tiệc mừng đầy tháng cháu đích tôn của Lại bộ thượng thư rất rầm rộ, trẫm liền thuận miệng cảm khái một câu, cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt(1).

Tiếp đó, ngày hôm sau lão cha Lại bộ thượng thư kia liền mang theo mấy thằng con trai tới quỳ tại ngự thư phòng thỉnh tội. Khiến trẫm thật đau trứng. Đời trước những người phát tài nhanh cũng có hàng triệu triệu phụ nữ đã có chồng. Trẫm không ghét người giàu có, thật sự.

Chỉ cần không ăn trộm không cướp giật trên đường, trẫm quản ngươi xài tiền như thế nào đâu! Kẻ có tiền tiêu nhiều chút còn có thể thúc đẩy nhu cầu kích thích tiêu dùng đó!

Nói vài câu đều phải suy nghĩ trước sau để khỏi liên lụy chết ai, cuộc sống này cũng thật quá có áp lực đi! Tiểu Tam à, ngươi mang theo ba mươi vạn đại quân kia tạo phản đi, trẫm cho người lén mở cửa thành nghênh đón ngươi vào kinh được không?

Trẫm viết chiếu chỉ truyền ngôi tự tay dâng ngọc tỷ giao lại đất nước cho ngươi được không?

Trẫm mở túi áo ra, nhìn tới rượu độc đã sớm giấu kĩ trong đó, yên lặng nở nụ cười. Chỉ cần Tiểu Tam có thể phản, trẫm tuyệt đối có thể ngay lập tức chết rồi trở về!

Có mục tiêu, trước mắt lại không có Tiểu Tam thường thường qua đây gây chướng mắt, trẫm lại phấn chấn lên.

Thi Hương vào tháng giêng, học sinh các nơi đến đây thật nhiều, đều là tới tham gia ân khoa quan trọng nhất. Ân khoa lần này chủ yếu vẫn là theo chế độ tiến cử, quan viên đại nho khắp nơi tiến cử các học tròhọc tập giỏi, đạo đức tốt, thông qua một lần xét duyệt, xem như nhận được thân phận giám sinh (học trò trường Quốc Tử Giám), có thể trực tiếp tham gia thi hội như học trò trường Thái Học.

Trẫm đang ngồi một chút trong quán trà đối diện Phi Hạc lâu, rót đầy lỗ tai những lời nói như a

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!