Trẫm tỉnh lại vì đau. Vừa mở mắt ra thì đập vào mặt là một gương mặt râu ria, vốn là tưởng nhìn thấy anh trai, nhưng ngó lên trên nhìn thấy cặp mắt thỏ, trẫm biết, trẫm đây đã phải chịu đựng một mũi tên vô ích.
Đau chết trẫm!
Ngay cả phán quan cũng chưa xuất hiện để nói chuyện với trẫm đâu.
Mệt chết!
Nhìn thấy trẫm tỉnh lại, Liêu Tiểu Tam run rẩy đưa tay sờ soạng trên mặt trẫm một phen, sau đó rầm một tiếng nằm bẹp dép.
Nghe nói, trẫm đã ngủ sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu cũng đã thức trắng túc trực sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu lúc rút mũi tên ra gần như tự hù chết chính mình.
Nghe nói, Quan Quân Hầu…
Trẫm nghe xong thiệt nhiều thiệt nhiều cái nghe nói, trong tim càng thêm đau đớn. Bùm! Liêu Tiểu Tam cư nhiên coi trẫm là tình yêu đích thực! Này phải làm sao! Chẳng lẽ muốn trẫm nói với hắn:
Tiểu Tam à, ngươi mưu phản đi, ngươi trở thành Thái tổ dựng nước là sẽ có thể lấy trẫm làm hoàng hậu mà, đang nghĩ thì không biết thế nào lại ngủ mất…
Đây cũng quá khổ bức(khổ sở, áp bức), rất phiền não!
Trẫm đến tột cùng là thất bại cỡ nào, vốn là trẫm phá hỏng nhiệm vụ của người khác, kết quả là trẫm cứ thế tự hại đến chính mình, mấu chốt nhất chính là, trẫm còn không biết nên thoát thân như thế nào! Thị vệ đi cùng trẫm đâu?
Bị Quan Quân Hầu tống vào tù.
Tiết Minh Anh đâu?
Bị Thừa tướng rút roi đập một trận rồi cũng tống vào ngục.
Thừa tướng đâu?
Canh trẫm ba ngày, bệnh cũ tái phát, cũng nằm bẹp rồi.
Diêu Mộc Lan đâu?
Cùng vào ngục với Đại Tư Mã.
"Thả Tiết Minh Anh và Mộc Lan quận chúa ra, phái hai thái y qua xem cho Tiết Minh Anh. Để thái y lệnh lại đây khám cho Quan Quân Hầu, những thái y còn lại thì đi qua chỗ của Thừa tướng. Cũng thả hết thị vệ đi cùng trẫm ra." Trẫm vô lực phân phó.
Trẫm thật hối hận.
Tiểu Tam luôn rất khỏe mạnh năng động, nghe nói từng ở trên chiến trường chém giết bảy ngày đêm cũng không sao, bây giờ mới canh chừng trẫm vài ngày đã gục, cái này nói lên cái gì? Thái tổ thân thể không tốt!
Ai ô, vậy nếu Thái tổ chết trước trẫm, trẫm sẽ phải vĩnh vĩnh viễn viễn ở lại mà tắm trong cái nồi của phán quan đó!
Ngực đau quá, đau quá, đau quá!
Trẫm đau đến ngất đi mất.
Lần thứ hai tỉnh lại là ba ngày sau đó. Liêu Tiểu Tam có vẻ đã tràn đầy sinh lực trở lại, ngồi xổm bên cạnh long sàng cầm chén uống dược, vừa uống vừa sống chết nhìn chằm chằm trẫm.
Thừa tướng sau khi bị bệnh, thân thể càng thêm liễu nghiêng trước gió, như mỹ nhân đa sầu đa bệnh mà nghiêng thành đổ nước.
Trẫm nhịn không được nhìn bằng cả hai mắt.
Liêu Tiểu Tam liền vác Thừa tướng để một đống bên cạnh, sau đó lại xáp cái bản mặt râu ria của chính hắn vào đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!