Chương 15: (Vô Đề)

Đàn em rất hung bạo, lão Đại rất có áp lực nha! (1)

Trẫm sầu lo đến mức đau đầu. Yên lặng dùng cơm nước xong, trẫm trước hết tạm gác lại. Giao thừa, ngày cả gia đình đoàn tụ, nếu như là ở nhà, chị ta chắc chắn sẽ làm một tô thịt viên rán thật to, anh ta cũng sẽ hầm thật nhừ một nồi lớn toàn xương mà cha ta thích.

Phương thức chế biến thức ăn ở thời đại này vẫn rất đơn điệu, chưng, nấu, hấp, nướng, cả xào rau đều rất ít. Ngoài ra, không có dầu cải, dùng mỡ lợn xào rau thì dễ bị đông lại, trẫm cũng chỉ biết chịu đựng.

Tiệc đêm kết thúc, Thừa tướng cũng trở về nhà nghỉ ngơi, trẫm lại thấy cô đơn. Một mình làm ổ trong tẩm cung, miên man suy nghĩ nhiều, liền có chút chán nản. Trẫm biết, trẫm mỗi khi đến ngày đoàn tụ này thì càng nhớ người thân gấp bội. Muốn khóc quá, anh ta còn chưa lì xì cho ta nữa!

Mồng Hai còn muốn cùng chị dâu về nhà mẹ đẻ chúc tết đó! Chị dâu thật sự rất tốt, thời điểm chị về nhà chồng ta mới có năm tháng, mẹ ta tuổi lại cao, có thể xem như ta là một tay chị nuôi lớn.

Chị dâu lại nhiều năm không có con, cứ thế xem đứa em trai này là con mà nuôi hơn mười năm, thay đồ bón sữa giặt tã một mình ôm lấy mọi việc, hàng năm khi về nhà chúc tết đều phải mang ta về kiếm một vòng tiền mừng tuổi, cho đến khi ta đã đi làm cha mẹ chị vẫn còn lì xì cho ta đó!

Ôi, ngày ấy thật hạnh phúc đến cỡ nào nha!

Ra sức khổ sở vài ngày, sinh nhật hôn quân đến rồi. Không phải chỉnh thọ(*), cũng không làm lớn. Nhưng là, cũng rất náo nhiệt. Phiên vương đều tới, sứ đoàn của dân tộc Hung nô cũng tới, mấy thứ tốt lành lại chảy vào kho của trẫm như nước.

Trẫm lại hứng khởi hẳn lên.

(*Cổ nhân thọ đoản, 50 giống nhau đã có thể xưng thọ, cho nên xưng năm mươi đại thọ, từ năm mươi bắt đầu phùng sáu mươi, bảy mươi, tám mươi chờ làm chỉnh thọ)

Tại tiệc mừng thọ, tiểu hoàng tử dân tộc Hung nô đưa ra thỉnh cầu muốn được kết duyên với An Hòa công chúa, thái độ vô cùng thành khẩn.

Trẫm nghiêng đầu hỏi Thừa tướng:

"Y còn thiếu tiền trẫm, đã trả hết nợ chưa?"

Thừa tướng cười nhạt:

"Tù binh còn chưa chuộc, đền tiền cũng thiếu, dùng mười vạn con ngựa bù vào."

Trẫm gật gật đầu, hỏi:

"Nghèo như vậy sao, tính đưa ra sính lễ hỏi cưới em gái trẫm như thế nào?"

Tiểu hoàng tử dân tộc Hung nô mặt trướng đến đỏ bừng, bộ dáng rất là khuất nhục.

Trẫm âm thầm gật đầu. Tiết Minh Anh giữ lại một đứa nhỏ non nớt như vậy, rất độc! Thật sự là, thâm hiểm y như trẫm!

"Em gái trẫm là cành vàng lá ngọc, sao có thể so với những người phụ nữ thô kệch sống ngoài đồng cỏ của dân tộc Hung Nô các ngươi, trẫm thực không nỡ gả em gái bảo bối đến nơi lạnh khủng khiếp như vậy.

Nghe nói nhà các ngươi bên kia toàn là chim không đẻ được trứng, cũng khó trách người nhà các ngươi đều thích ra vào làm trộm cướp. Ai ai, nói chuyện thôi, đừng đập bàn nha, Thừa tướng, đem biên lai cho hắn, đây là gỗ giáng hương đó!

"Trẫm quậy phá một phen, rồi sai người"Tiễn

"tiểu hoàng tử trở về. Lại nằm vài ngày giường, trẫm bắt đầu lâm triều. Trên triều đang rầm rầm rộ rộ thảo luận việc gả công chúa hòa thân. Trẫm thật muốn cười. Mấy ông già này, thèm bị đánh vậy sao? Trẫm lại có ý nghĩ xấu:"Trẫm chỉ có một đứa em gái, quý giá lắm, xuất giá cũng không thể đơn giản. Trẫm nghe nói dân gian có tập tục tùy gả đằng thiếp(*), trẫm thấy thế này, bàn về việc gả cho dân tộc Hung Nô, thứ nhất không thể khiến em gái phải tủi thân, thứ hai không được để cho người ta nói trẫm keo kiệt.

Mười hai đằng thiếp, ba mươi sáu thị tỳ(cung nữ đi theo hầu hạ), đây mới là tính toán ban đầu của trẫm. Đương nhiên, vì vấn đề địa vị tương xứng hòa thuận yên ổn, đằng thiếp và thị tỳ cũng không thể có cấp bậc quá thấp.

Mười hai đằng thiếp, đưa con gái của người vợ đầu ở các nhà quan từ nhị phẩm trở lên đi. Ba mươi sáu thị tỳ thì đưa con gái các nhà quan từ tam phẩm trở lên. Các khanh gia có thể đề cử người nào thích hợp hơn?

Yêu cầu phải có tài mạo song toàn nhân cách tốt có thể sinh được con.

"(* gả con gái, gả theo luôn một người khác (thường là người hầu trong nhà) về làm thiếp cho nhà kia, cũng để hầu hạ, bầu bạn cùng cô dâu.) Phía dưới ngay lập tức liền yên lặng."Vì quốc gia đại nghĩa, khuê nữ (con gái chưa lấy chồng) của hoàng đế đều có thể đưa đi, các khanh gia là quan của trẫm, ăn cơm của trẫm, sẽ không phải không hiểu cái gì gọi là vì vua phân ưu chứ? Ai, đúng rồi, quả phụ cũng có thể làm nhũ mẫu làm cô cô nha!"

Trẫm lần thứ hai cười tà mị. Cho nên, cũng đừng qua loa tắc trách mà vội kết thân gì gì đó. Ngươi dám lén lút cho khuê nữ nhà ngươi kết hôn, trẫm cũng dám cho chém đầu cả nhà con rể ngươi, xem ngươi kết thân hay là kết thù!

Trẫm phất tay áo lui đi, sau đó trên dưới triều đình không còn tiếng nói nào về việc hòa thân nữa.

Sứ đoàn Dân tộc Hung nô rút đi, tù binh cũng mang theo, trong quốc khố lại có thêm nhiều rương vàng bạc châu báu to thật to, quân tây bắc nhiều thêm mười vạn kỵ binh, về sau còn có món nợ hai lượng bạc hàng năm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!