Ánh mắt của Kiều Tâm Vũ nổi lên sát ý, giọng cô lạnh lẽo vang lên
"Anh dừng lại đi, nếu không dù có chết thành quỷ tôi cũng nhất định không tha cho anh đâu."
Tịch Kỳ Phong nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Tâm Vũ thì lên tiếng
"Nè tôi chỉ ngửi mùi thơm trên người cô thôi mà, chưa kịp làm gì hết mà, tôi cũng không phải kiểu người xấu như thế, tôi chỉ muốn bàn chuyện làm ăn có lợi cho cô thôi, tại cô không thích ngồi bàn bạc bình thường mà cứ thích tôi phải dùng biện pháp mạnh đó thôi."
Kiều Tâm Vũ nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt bất lực, lần trước đánh Tịch Kỳ Phong vài chiêu cứ nghĩ là anh ta yếu đuối dễ đối phó nhưng hôm nay mới biết anh ta là cao thủ chỉ là cố tình ẩn mình thôi.
Kiều Tâm Vũ đành thỏa hiệp
"Được rồi, tôi nghe anh nói chuyện làm ăn kia được chưa, anh mau thả tôi ra đi cái tư thế này không thích hợp để nói chuyện đâu."
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền buông tay Kiều Tâm Vũ ra
"Phải chi ngay từ đầu cô ngoan ngoãn một chút thì tôi đã không cần tốn sức như thế rồi."
Kiều Tâm Vũ nhìn Tịch Kỳ Phong rồi đánh giá trong lòng [Cái tên này không hề đơn giản như những gì mà anh ta thể hiện, anh ta vốn là một cao thủ nhưng lúc nào cũng thể hiện bản thân yếu đuối trước mặt người khác để đánh lừa họ vào bẫy của anh ta đây mà, kiểu người này vô cùng nguy hiểm phải cảnh giác hơn mới được.
]
Tịch Kỳ Phong nhìn thấy Kiều Tâm Vũ nhìn mình chằm chằm liền lên tiếng hỏi
"Cô đang nghĩ tôi là một kẻ nguy hiểm có đúng không hả?"
Kiều Tâm Vũ có chút chột dạ khi Tịch Kỳ Phong có thể đoán được những gì mà cô đang suy trong đầu nhưng là cô liền phủ nhận
"Cái này là anh tự mình nói chẳng phải tôi nói nhé, chuyện làm ăn mà anh đề cập là gì nói nhanh đi."
Tịch Kỳ Phong liền nghiêm túc lên tiếng đáp
"Thôi giỡn với cô nhiêu đó đủ rồi bây giờ nói chuyện chính đây. Trước tiên xin giới thiệu với cô tôi là thân tín của Tịch đại thiếu gia, lần này tôi đến tìm cô là vì muốn cô kết hôn với thiếu gia nhà tôi."
Tịch Kỳ Phong liền gật đầu
"Phải, nếu cô đồng ý gả cho thiếu gia nhà tôi thì sẽ trở thành đệ nhất phu nhân của thành phố Nam Giang này đó."
Kiều Tâm Vũ vừa nghe xong đã cười phá lên
"Ha ha…đệ nhất phu nhân hay là kẻ bồi táng theo thì còn chưa nói trước được đâu nha."
Tịch Kỳ Phong nhíu mày
"Cô nói vậy là có ý gì hả?"
Kiều Tâm Vũ liền đáp lại
"Này anh đừng có thấy tôi vừa từ nước ngoài trở về nghĩ rằng tôi không biết gì thì tình lừa gạt tôi đó nha."
"Tôi lừa gạt cô cái gì chứ? Chẳng lẽ danh tiếng của Tịch gia mà cô còn không biết hay sao hả?"
Kiều Tâm Vũ rót một cốc rượu uống một hơi rồi lên tiếng đáp
"Chính vì tôi biết quá rõ về gia thế và danh tiếng của Tịch gia nên mới biết luôn rằng Tịch đại thiếu gia từ nhỏ đã không may mắn trở thành người thực vật rồi, anh tính lừa tôi để bồi táng theo thiếu gia nhà anh hả, khôn như anh quê tôi trói đầy sân á."
Tịch Kỳ Phong như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt, ban đầu anh quả thật nghĩ rằng Kiều Tâm Vũ mới về nước không biết rõ tình hình của Tịch gia nên mới mạnh miệng như thế bây giờ thì hay rồi người ta không chỉ biết rõ còn dội cho nguyên gáo nước lạnh nữa.
"Này để tôi phân tích cho cô nghe thiệt hơn trong vụ này nha, đúng thật là thiếu gia nhà tôi từ nhỏ bị tai nạn giao thông không may trở thành người thực vật nhưng mới đây thiếu gia đã tỉnh lại rồi, chỉ cần cô đồng ý gả cho thiếu gia thì đảm bảo cuộc đời sau này của cô không cần phải lo bất cứ thứ gì hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!