Ta chung tình với sự thương xót mà ta ngỡ là thật.
Nhưng hóa ra, đó chỉ là ham muốn chiếm đoạt của một tên nam nhân đầy dục vọng.
Ta không nhịn được hít sâu một hơi.
Dương Nho Quân nắm lấy tay ta.
Bàn tay nam nhân rất lớn, cũng rất ấm, giọng nói của y vẫn trầm ổn giống như trước đây nhưng lại có chút lửa giận:
"Thôi tiểu thư đúng là vầng trăng sáng, còn ngươi, chẳng qua chỉ là vũng nước đục từng được ánh trăng chiếu qua."
Ta kinh ngạc nhìn y.
Vị tướng quân này chẳng hề yếu ớt như đám thư sinh, trên mặt đầy dấu vết của gió sương đao kiếm, từ khuôn mặt đến khóe môi đều đầy vẻ nghiêm nghị.
Nhưng ta lại cảm thấy... người này, có lẽ, thích ta.
Tiêu Kình bị lời nói của Dương Nho Quân đ.â. m trúng, hắn đột nhiên giơ d.a. o lên, định đ.â. m xuống!
Không được. Tiêu mẫu hét lên:
"Nguyệt nhi mang cốt nhục của con đấy! Là huyết mạch của Tiêu gia chúng ta!"
Thế là, con d.a. o găm của Tiêu Kình dừng lại lơ lửng giữa không trung một cách nực cười.
Rất lâu sau, keng một tiếng, con d.a. o găm rơi xuống đất.
Tiêu Kình quay đầu lại, cười khổ với ta:
"Nương tử, nàng có thể tha cho nàng ấy không?"
10
"Theo luật pháp triều ta, phạm nhân đang mang thai, chờ sinh con xong sẽ thi hành hình phạt."
Tiêu Kình thở phào nhẹ nhõm, bước lên hai bước: Đa tạ nương tử.
Ta chán ghét nghiêng mặt sang một bên, nói với Trường Lạc:
"Làm phiền Trưởng Công chúa làm chứng."
Trường Lạc nhướng mày, ánh mắt giao nhau với ta, lập tức hiểu ý, ra lệnh cho thị vệ mang giấy bút đến.
Ta nhận lấy bút, lưu loát viết một bức thư dài, rồi ném thẳng vào mặt Tiêu Kình.
Tiêu Kình nhìn rõ nội dung, lập tức quỳ xuống.
Đó là hưu thư.
Nếu hắn đã không muốn hòa ly, vậy ta sẽ chủ động bỏ phu quân.
Trường Lạc cất giọng vang vọng:
"Hay lắm! Bản cung chuẩn y!"
Còn Tiêu Kình, hắn ngửa mặt lên trời, gào thét giống như kẻ điên.
Có lẽ trong lòng hắn thực sự có tình cảm sâu nặng với ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!