Trường Lạc cười rạng rỡ:
"Ta biết ngươi là đồ tiện nhân thì tất có hành vi đê tiện. Ngươi thử nhìn xem, ta dẫn theo ai tới đây?"
Bên cạnh nàng ấy là một nam nhân khôi ngô, thân cao tám thước, trong tay cầm trường thương bạc sáng loáng.
Chính là Võ Trạng nguyên cùng khóa với Tiêu Kình, Dương Nho Quân!
Giọng nói trầm thấp của Dương Nho Quân vang lên:
"Thương của ta đã từng uống m.á. u người, các ngươi chớ có tới gần."
Bà bà thấy Tiêu Kình cứng đầu không nhượng bộ nửa bước, chỉ đành cắn răng lao lên.
Bà ta cho rằng Dương Nho Quân ít nhiều cũng phải nể mặt tuổi tác và thân phận của mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã dùng thương móc lấy cổ áo bà ta, hất thẳng ra ngoài cửa.
Bà bà sợ đến nỗi tê liệt ngã ngồi xuống đất.
Hai chân Tiêu Kình cũng run rẩy.
Chỉ nghe Dương Nho Quân quát lớn một tiếng CÚT!, Tiêu Kình đã bị dọa đến mức lảo đảo lùi về sau.
Nhưng rất nhanh hắn đã đứng vững lại, cố chấp nói:
"Đừng hòng cướp đi thê tử của ta!"
Trường Lạc sa sầm mặt:
"Dương tướng quân, đừng phí lời với hắn nữa, cứ đánh đi! Đánh tàn phế cũng không sao, cứ tính vào đầu bản cung!"
Ta chống người ngồi dậy:
"Không cần, xảy ra chuyện gì, cứ tính là Thôi Đồng Tuyết ta g.i.ế. c phu quân."
Tiêu Kình chỉ là một quan văn, tất nhiên không thể ngăn cản nổi Dương Nho Quân từng c.h.é. m g.i.ế. c trên chiến trận, chỉ trong hai ba chiêu, hắn đã bị đánh ngã.
Ta nhìn gương mặt hắn sưng vù, trong lòng chợt dâng lên chút cảm xúc khó tả.
Dương Nho Quân tiến đến bên cạnh giường của ta, thấp giọng nói lời xin lỗi, sau đó luồn một cánh tay xuống dưới chân ta, cứ như vậy nhẹ nhàng bế ta lên.
Mặc dù rất vững vàng, ta vẫn hoảng hốt ôm chặt lấy cổ y.
Qua khoé mắt, ta nhìn thấy vành tai vị tướng quân này ửng đỏ.
Tiêu Kình vẫn không chịu bỏ cuộc, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy chân Dương Nho Quân:
"Thả... thả thê tử của ta xuống!"
Dương Nho Quân khựng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, mũi thương chĩa thẳng vào cổ họng Tiêu Kình: Viết thư hòa ly!
Tiêu Kình nhắm chặt mắt lại:
"Ta thà chết, cũng không hòa ly!"
8
Tiêu Kình và Dương Nho Quân cùng làm quan trong triều, lại có công bảo vệ lựu vàng, tất nhiên không thể để hắn bị Dương Nho Quân g.i.ế. c chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!