Ta chưa từng nghĩ rằng, một tiểu cô tử lúc nào cũng nhã nhặn hòa thuận với ta, trong lòng lại suy nghĩ về ta như vậy.
Ngươi câm miệng!
Tiêu Kình quát mắng.
Thấy Triệu Vô Nguyệt còn định cãi lại, hắn giơ tay tát nàng ta một bạt tai.
Ta cong môi cười lạnh:
"Những lời nàng ta nói là thật sao?"
Tiêu Kình hoảng loạn bước tới nhưng hắn lại gần chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn.
Ta từng bước lùi lại, đến khi chạm đến ngưỡng cửa, Tiêu Kình cũng dừng lại, trong mắt ngấn lệ:
"Nương tử, trời đêm lạnh lắm, nàng mặc mỏng manh thế này, vào trong đi có được không, chúng ta từ từ nói chuyện."
Hắn quan tâm ta?
Hắn còn có mặt mũi để quan tâm ta?
Ta giơ tay che mặt, cố ngăn lại những giọt nước mắt đang rơi xuống:
"Không có gì để nói nữa, Tiêu Kình, chúng ta hòa ly đi."
Ta không muốn!
Tiêu Kình vội vàng hét lên:
"Nương tử, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy! Trong lòng ta chỉ có một mình nương tử! Ta thật sự ngưỡng mộ nương tử, mới đồng ý hôn sự này!"
"Vậy tại sao chàng còn dây dưa với nữ nhân khác?"
Cuối cùng ta cũng hét lên.
Hắn đã có bảy năm trời để cắt đứt mối quan hệ đó.
Nhưng hắn không làm.
Ngay cả khi hắn từ Giang Nam trở về, hắn vẫn còn quấn quýt triền miên với Triệu Vô Nguyệt.
Ròng rã bốn ngày.
Ta tin vào thư mà hắn gửi, lo lắng không biết hắn đã gặp phải chuyện phiền phức gì không.
Ta còn an ủi Triệu Vô Nguyệt rằng hắn chỉ đi chơi vài ngày, bảo nàng ta đừng quá lo lắng.
Nhưng thực tế thì sao?
Hai người bọn họ lại vụng trộm hoan ái trong phòng!
Lúc ta nói ra chuyện này trước mặt Tiêu Kình, hắn đang suy nghĩ gì?
"Chàng vui mừng vì ta tin tưởng chàng, hay đang cười nhạo ta ngu muội?"
"Trong lòng chàng sợ hãi, hay là dương dương đắc ý?"
"Đừng nói nữa! Nương tử, nàng đừng nói nữa!" Tiêu Kình đau khổ ôm lấy ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!