Chương 1: (Vô Đề)

Gia cảnh nhà ta sa sút, bị người đời khinh khi, đúng lúc đó, vị hôn phu đã thi đỗ Trạng nguyên mang hôn thư đến cửa cầu hôn ta.

Mẫu thân gắng gượng vực dậy tinh thần từ nỗi đau mất phụ thân, nắm tay ta mà nói:

"Phụ thân con hiếm khi nhìn lầm người."

Sau khi thành thân, bà bà hiền hòa, phu quân kính trọng, tiểu cô tử (em gái của chồng) cũng đối xử với ta rất tốt.

Ngay cả khi sau khi thành thân ba năm chưa có thai, ta cũng chưa từng bị trách móc nửa lời.

Mọi người đều nói ta đã qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai.

Vậy nên, khi tình cờ phát hiện tiểu cô tử tư thông với người khác, ta vô cùng lo lắng, chỉ sợ nàng ta bị kẻ xấu lừa gạt.

Ta chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.

Hoàn toàn không nhận ra biểu cảm biến ảo khó lường của phu quân khi nghe xong chuyện ấy.

1

Ta phát hiện bí mật của tiểu cô tử hoàn toàn là một sự tình cờ.

Mấy ngày nay ta bị mắc phong hàn, ban đêm ngủ không yên giấc, cứ liên tục tỉnh dậy.

Ta ho khan dữ dội, thấy ánh trăng bên ngoài rất đẹp, bèn khoác tạm áo ngoài rồi ra sân hóng gió.

Nhưng lúc ấy, ta lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng của tiểu cô tử, Triệu Vô Nguyệt.

Giọng Triệu Vô Nguyệt nghe sắc bén hơn bình thường, mỗi tiếng phát ra đều kéo rất dài.

Ta lắng nghe một lúc mới đột nhiên hiểu ra, đây là đang làm chuyện khuê phòng!

Ta và Tiêu Kình đã thành hôn ba năm, cũng chưa từng mãnh liệt đến như vậy.

Sự xấu hổ và lúng túng bao trùm lấy ta, khiến ta không thể ngay lập tức quay người trở về phòng. 

Mãi đến khi nghe thấy giọng Triệu Vô Nguyệt nũng nịu:

"Đáng ghét... mệt c.h.ế. t ta mất thôi!"

Nam nhân kia thở dài đầy thỏa mãn: Ừ.

Theo lời bà bà kể, Triệu Vô Nguyệt vốn là con gái bên ngoại của bà ta, cũng chính là biểu muội họ hàng xa của Tiêu Kình.

Chỉ là từ nhỏ nàng ta đã mệnh khổ, phụ mẫu mất sớm, bị trưởng bối trong nhà ức hiếp.

Bà bà ta không đành lòng, liền đón nàng ta về nuôi dưỡng trong nhà.

Trong ấn tượng của ta, tiểu cô tử luôn có bộ dạng ngại ngùng, nhút nhát.

Lúc chưa quen thân, nàng ta luôn trốn sau lưng Tiêu Kình, rụt rè quan sát ta.

Vậy mà khi không có ai, nàng ta lại có bộ dạng như thế sao?

2

"Tẩu tẩu, sao người cứ nhìn ta mãi thế?"

Triệu Vô Nguyệt đặt bát đũa xuống, khóe môi nhếch lên hỏi ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!