Chương 7: (Vô Đề)

trans by Lạc Đình!

31

Nhóc ngốc muốn cọ muốn ôm muốn hôn, mỗi ngày vừa gặp ông xã liền muốn dính lên, ăn đậu hũ của ông xã ăn đến thích thú, Lạc Thi Nhân cũng không có biện pháp, chỉ có thể tùy ý móng heo của nhóc ngốc sờ qua sờ lại.

"Bây giờ không thể ôm ."

Lạc Thi Nhân ngồi ở ghế sau đối với nhóc ngốc đang vươn tay muốn ôm giải thích,

"quần áo sẽ nhăn, chút nữa còn phải lên sân khấu phát biểu, sẽ không đẹp trai."

Biết rồi ạ.

Nhóc ngốc vỗ đệm ghế mềm mại, không để ý mà kéo cổ áo đã được chỉnh thỏa đáng của mình,

"ông xã, cổ khó chịu."

Đừng kéo loạn.

Hôm nay hắn mang theo Tiêu Bản Đan cùng tham gia ngày kỉ niệm thường niên của công ty, nhóc ngốc hôm nay hóa trang rất hoạt bát, nhìn như một tiểu thiếu gia vậy, mới một lát liền muốn đem cái cổ của mình cứu ra khỏi cái nơ, ngoan một chút, một lát nữa còn phải đi gặp người.

"Nhóc ngốc đặt tay xuống, đôi mắt to tròn chuyển động, lén lút cọ tới lặng lẽ hỏi."Vậy nếu em ngoan một chút, về nhà có thể hôn không?Em...

"Lạc Thi Nhân bị nhóc ngốc quấn lấy cũng hết cách, chỉ có thể đè thấp giọng," em là một omega nên dè dặt một chút, không cần cả ngày đều tìm người khác dính lên.Em không tìm người khác .

"nhóc ngốc đung đưa mũi chân đang đi giày da bóng lộn ," ông xã lại không phải người khác, em chỉ tìm ông xã dính lên.Vậy nếu tôi không phải là ông xã của em thì sao?

"Lạc Thi Nhân không biết bản thân nghĩ gì, nhưng lại hỏi ra miệng như vậy," nếu ban đầu kết đôi không phải là tôi, là người khác thì sao?

"Nhóc ngốc không hiểu." Nhưng ông xã không phải người khác mà.Tôi nói là giả sử...

"Lạc Thi Nhân đột nhiên có chút chân thành," Giả sử khi đó người kết đôi không phải tôi, là người khác, em cũng sẽ dính người đó như vậy sao?

"Nhóc ngốc cũng trầm mặc, cậu cúi đầu nghĩ ngợi, lại dùng đôi mắt sáng ngời tiến vào trong tim Lạc Thi Nhân."Em chính là thích ông xã mà."

Nhóc ngốc cười lộ ra răng hổ.

Ai là ông xã liền thích người đó.

Hắn có ghen* hay không.

*nguyên tác là nghĩa là chua.

32

Lạc Thi Nhân bị câu nói của nhóc ngốc khiến tim khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại không tìm được một câu nói có thể phản bác lại, chỉ có thể âm thầm ghi thù.

Lễ kỷ niệm thường niên của công ty được tổ chức rất long trọng, nhưng nhóc ngốc không để ý những thứ đó, cậu ngay cả ông xã lên sân khấu phát biểu cũng không để tâm, tự mình vui vui vẻ vẻ chạy đi ăn điểm tâm ngọt.

Cậu bình thường cũng không nỡ ăn những món điểm tâm đắt đỏ như vậy, còn hôm nay cọ được phúc lợi của ông xã, có thể thoải mái cái bụng ăn đến vui vẻ.

"... lúc này, tôi tuyên bố lễ kỷ niệm lần này chính thức bắt đầu."

Lạc Thi Nhân trên sân khấu hào quang vạn trượng*, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy nhóc thông minh nhà mình, trong khoảnh khắc này cũng không biết bản thân đẹp trai cho ai xem.

*chỉ sự tỏa sáng.

Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian đi chiếu cố Tiêu Bản Đan, hôm nay hắn là nhân vật chính, rất nhiều người muốn xã giao, chỉ có thể đem cục cưng tạm thời gửi gắm cho trợ lý Tiểu Vương, nói cậu ta trông người đừng có mà để cậu ăn đến nứt bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!