trans by Lạc Đình!
"Tôi muốn có một gia đình."
Ngay trang tiêu đề Tiêu Bản Đan đã viết như vậy. Cậu dường như không thường xuyên biểu đạt tình cảm ở đây, cũng không giống những bạn nhỏ khác bộ dạng hôm nay ăn kẹo rất vui vẻ, ngày mai ngã sấp mặt, đau mông.
Nội dung Tiêu Bản Đan viết trái lại rất đơn giản.
"Viện trưởng nói, ngày mai sẽ có người đến nhận con nuôi."
"Không phải tôi, hy vọng tất cả em trai đậu đậu đều tốt, tương lai khỏe mạnh bình an."
"Vì sao họ nói omega độ tuổi như tôi nuôi không quen? Tôi đã định trước là không có người nhà sao."
Cậu thường ghi lại những gia đình nhận con nuôi đến rồi lại đi, nhưng không có gia đình nào vì cậu mà mở rộng cửa cả.
Dưới ngòi bút của cậu có sự trưởng thành vượt quá tuổi, Lạc Thi Nhân không dám tin đây là nhóc ngốc thuộc về nhiều năm về trước.
Tôi có ba mẹ rồi!
Trong cuốn sổ bí mật của nhóc ngốc lần đầu tiên xuất hiện dấu chấm than, thậm chí còn cắt ngang mặt sau của tờ giấy, Lạc Thi Nhân dường như có thể cảm nhận được sự phấn khích khi đó của cậu.
Nhóc ngốc có gia đình thật quá tốt rồi, Lạc Thi Nhân còn chưa kịp nghĩ như vậy liền phát giác ra điểm kỳ lạ.
Quả nhiên, quyển sổ mỏng manh còn có trang sau.
Bên trên lưu lại nét chữ rõ ràng rất vụng về, cao thấp chằng chịt còn có chút ngốc.
"Tôi không phải tên ngốc! Tôi siêu thông minh! Mẹ nói tôi là anh hùng nhỏ! Rất giỏi! Tiểu sữa bò tôi có thể uống hết cả hộp, bánh nếp nhân đậu* có thể ăn tám cái!"
Bánh nếp nhân đậu.
Người nhạy cảm tinh tế lại ôn hòa thành thục liền biến mất trong nét chữ như vậy.
Tìm không thấy nữa.
47
Lạc Thi Nhân cau chặt mày.
Rõ ràng Tiêu Bản Đan có được gia đình đã hạnh phúc như vậy, vì sao lại quay về nơi đây.
Trước và sau khi rời đi vì sao mà lại phân thành hai người như vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này chắc chắn có bí ẩn, trên người nhóc ngốc nhà hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lại là chuyện gì khiến cho tính tình của cậu đột nhiên thay đổi lớn như vậy, từ một bạn nhỏ thông minh hiểu chuyện biến thành bộ dạng ngây thơ khờ dại của sau này.
-----
"Ông xã? Ông xã anh quét một nửa sân rồi chạy đến chỗ nào rồi!"
Nhóc ngốc từ trong cửa nhỏ thò ra một cái đầu.
Cậu mới không biết trong lòng Lạc Thi Nhân có hàng nghìn nút thắt, phồng má chạy vào bắt lấy ống tay áo Lạc Thi Nhân.
"Được... Em muốn đi méc mẹ! Anh xem trộm chuyện xấu hổ ngày nhỏ của em!"
Anh... Lạc Thi Nhân lau mặt, đem bộ mặt nghiêm túc lau đi, hắn vừa cười vừa nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!