Chương 7: Đưa Em Về Nhà

"Như có thể tiên kiến chi minh, vị vũ trù mâu"———Qua hết đường mòn, có một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, một người đang đứng dựa hờ vào cửa xe.

Anh hơi vắt một chân, chân kia lại thẳng tắp, ngón tay thon dài đang kẹp vào một điếu thuốc, chậm rãi hút. Cố Diệp Thần nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, thấy ngay một người đi từ chỗ ngoặt đến.

Anh bèn đứng thẳng lại, nhấn thùng rác bên cạnh, quăng điếu thuốc vào, đoạn sửa sang lại áo sơ mi màu đen trên người, đi về phía Kiều Chỉ. Ban đầu cô còn ở khá xa, nay thấy được người gần đó, có hơi ngạc nhiên mà dừng bước:

"Sao anh lại ở đây? Sao anh không về nhà?"

Hơi thở anh vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đây là lần đầu Kiều Chỉ biết đến loại mùi này, thì ra cũng không khiến người khác chán ghét. Cô Diệp Thần thản nhiên nhận lấy đồ trong tay Kiều Chỉ, lại quay người đi đến cạnh xe, vừa đi vừa nói:

"Nếu tôi về, đêm nay em có còn ra được nữa không?"

Cố Diệp Thần bước hai bước, thấy người sau lưng không đi theo, bèn ngừng lại quay đầu nhìn.

Anh thấy Kiều Chỉ đứng nghệch ở đó, mặt đỏ như sắp cháy đến nơi. Anh bất tri bất giác nhận ra lời ban nãy của mình có hơi quá, Cô Diệp Thần nhíu mày bất đắc dĩ, đằng hắng nhẹ:

"Ý tôi không phải như thế, tôi…" Trong phút chốc, anh chẳng biết nên giải thích thế nào.

Ánh đèn đường mơ màng rọi vào mặt hai người, lúc sáng lúc tối.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với hương hoa đêm xuân nồng nàn. Bỗng một con Pomer không biết từ đâu chạy đến, vây lấy chân Kiều Chỉ, le lưỡi không ngừng.

Cô lùi về sau mấy bước, có hơi khó xử.

Con Pomer kia thấy thế lại xông đến, còn sủa lên mấy tiếng.

Kiều Chỉ từng bị chó cắn lúc nhỏ, dù không bị ám ảnh gì, nhưng thấy chó cũng có phần sợ hãi, không còn cách nào khác là cứ tránh né không ngừng.

Con Pomer kia cứ bám lấy cô, đuổi thế nào cũng không chịu đi, Kiều Chỉ lại không dám làm gì cả, sợ nó bị thương, đành nhìn về phía Cố Diệp Thần bằng ánh mắt cầu cứu.

Anh vẫn đứng yên không động đậy, khóe miệng lộ một nụ cười hóng chuyện.

Con Pomer kia rất xinh xắn đáng yêu, anh cũng không sợ nó khiến cô bị thương, trái lại thấy cảnh cô hoảng hốt lo sợ, anh còn thấy có phần cảnh đẹp ý vui nữa.Mỹ Tuyết Nhi… Có tiếng mắng truyền đến từ đó không xa, con Pomer kia nghe thế bèn vọt ngay đi.

Một phụ nữ trung niên mặc quần áo thể thao cười với Kiều Chỉ bằng vẻ áy náy, nhưng cô chỉ xua xua tay, mỉm cười lắc đầu.

"Ai cho mi chạy lung tung vậy, không ngoan gì cả, xem tối nay mẹ xử mi thế nào…" Tiếng trách móc của người phụ nữ kia ngày càng xa, Kiều Chỉ nghe thì không kìm được mà bật cười.

Cô quay lại, thấy Cố Diệp Thần vẫn đứng ngay đó, anh cười nhạt:

"Lên xe đi, tôi đưa em về."Lòng Kiều Chỉ có hơi lạ lẫm, vừa than thở về chuyện ban nãy anh thấy chết không cứu, vừa cảm thấy lòng dạ mình có phần ích kỷ.

Đang lúc cô suy nghĩ, Cố Diệp Thần đã bỏ đồ vào xe, nếu từ chối nữa cũng hơi quá đáng. Kiều Chỉ thở phào, mở cửa bước lên xe. Xe được khởi động, Cố Diệp Thần thuần thục bẻ lái.

Kiều Chỉ nhìn thẳng về phía trước, đã chín giờ tối nhưng người và xe trên phố vẫn như trẩy hội*, đèn neon sáng lấp lánh.

Bỗng điện thoại cô run lên, Kiều Chỉ cầm lên nhìn thử, đó là thông báo của tin nhắn từ một dãy số xa lạ:

"Chị họ, đây là số của em, chị có việc cứ tìm em. Tô Tử."Kiều Chỉ hơi rũ mắt, con người đen bóng, ngón tay trắng nõn khẽ lướt vài lần trên điện thoại, xóa tin nhắn kia đi, đoạn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại của cô có hơi cứng. Cố Diệp Thần có giác quan nhạy bén khác thường, hiển nhiên, đã nhận ra sự thay đổi của Kiều Chỉ.

Anh nhìn sang cô một lần, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe:

"Hôm nay ba xuống bếp à?"Kiều Chỉ hoảng hốt giật mình, cười gượng gạo: Ừ, hấp một con cá.Cố Diệp Thần gật đầu:

"Cá ba làm rất ngon, nhất định lát nữa về tôi phải thử."

Kiều Chỉ hơi sửng sốt, có phần lúng túng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!