Chương 33: Nuông Chiều

Cố Diệp Thần đi theo phía sau cậu, chỉ nhìn mà không nói gì.

Anh và Ngôn Mộc chỉ từng gặp mặt một lần, đó là hôm ở lễ tang của Ngôn Trạch Dật.

Cậu ôm con gấu Husky thật to, quỳ để tang ở nơi đó, đáp lễ những người đến viếng thăm.

Mẹ của cậu khóc thương tâm vô cùng, nước mắt cứ rơi mãi, vậy mà khuôn mặt cậu không thay đổi gì cả, một giọt nước mắt cũng không có. Phía sau có người nhỏ giọng nghị luận, nói là thằng bé này kỳ lạ quá.

Cứ nói là vì tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện đời, thì nhìn thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, làm sao không thấy cử động chút nào? Tâm địa đứa bé này lạnh lẽo quá, nhất định lớn lên sẽ không hiếu thuận. Sau đó, anh ra phía sau cầu thang hút thuốc thì nghe được một tiếng khóc rất đè nén.

Lúc đó anh hiểu ngay đứa trẻ này không phải như người ngoài bàn tán.

Cậu là con của Trạch Dật, có sự kiên nghị của cậu ấy, cũng ẩn nhẫn hệt như vậy. Ngôn Mộc cẩn thận đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại căng thẳng nhìn quanh.

Bỗng nhiên, một nữ quỷ màu trắng nhảy ra từ một bên, thè cái lưỡi đỏ máu khiến Ngôn Mộc khẽ khựng lại một chút.

Tay nhỏ của cậu đặt trong miệng, cắn chặt, song không nhúc nhích, không đi lên trước cũng chẳng lui về sau.

Cố Diệp Thần thấy tình cảnh này thì thở dài một tiếng, anh đi đến bên cạnh cậu nhóc, nhẹ nhàng lấy cái tay trong miệng cậu ra, một tay lại bế cậu đứng dậy.

Anh ghé vào tai Ngôn Mộc, dịu dàng bảo: Không sợ!

Nữ quỷ phía trước kia giật giật vài cái rồi lại trốn về.

Cố Diệp Thần ôm Ngôn Mộc, đi thẳng về phía trước.

Ngôn Mộc ở trong lòng anh, có hơi cứng người lại.

"Ngôn Mộc, con có biết trước đây trông con như thế nào không?" Cố Diệp Thần nhẹ nhàng mở miệng.

"Rất nhỏ, rất xinh, mắt rất to. Ba của con luôn lấy ảnh chụp con ra cho chú xem, nói chú biết là con cậu ấy biết đi rồi, đi được rồi, còn kêu được"ba

", biết chạy, biết nhảy…" Cố Diệp Thần cúi đầu liếc cậu một cái, đưa tay lên xoa đầu cậu.

Thỉnh thoảng vẫn sẽ có những con quỷ khủng bố nhảy ra hù họa họ, nhưng ở trong lòng Cố Diệp Thần, Ngôn Mộc đã dần dần thả lỏng xuống.

"Ngôn Mộc, ba của con là người ba tốt nhất thế giới!" Cố Diệp Thần chớp mắt, ôm chặt cậu nhóc.

Tuy Ngôn Mộc không hiểu hết lời Cố Diệp Thần, nhưng lời anh mang theo sức mạnh an tĩnh kỳ lạ.

Cậu nhó sợ hãi mà vòng hai tay lên cổ anh, nhỏ giọng hỏi vào tai Cố Diệp Thần:

"Ba của con lợi hại lắm sao?"

"Lợi hại, là người lợi hại nhất thế giới." Giọng anh kiên định vô cùng. Ngôn Mộc lộ ra một nụ cười hồn nhiên.

Kiều Chỉ chống cằm ngồi cạnh bồn hoa, thấy trong đám người đi ra có một cặp tình nhân mặt cắt không còn chút máu thì hơi lo lắng.

Mãi đến khi thấy Cố Diệp Thần bế Ngôn Mộc đi ra rồi, mắt cô mới sáng rực lên, bỏ qua chút u sầu kia mà nhìn Ngôn Mộc:

"Sao nè, có sợ không?"Cậu nhóc có hơi không được tự nhiên mà dẫu môi, nhìn thoáng qua Cố Diệp Thần, không nói gì cả.

Kiều Chỉ nhìn cậu nhóc nhăn mặt nhăn mày, rất không tự nhiên thì không kìm được mà nở nụ cười:

"Con còn muốn chơi gì nữa nào?"Ngôn Mộc đá đá chân, Cố Diệp Thần đặt cậu xuống đất.

Cậu nhóc nhìn ánh mắt thiết tha của Kiều Chỉ, cuối cùng cũng không quá cam tâm mà đồng ý:

"Thế cô muốn đi chơi gì?"Kiều Chỉ thấy cậu nhóc trả lời thì vui vẻ vô cùng, cô vẫy vẫy đống vé trong tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!