Chương 32: Công Viên Giải Trí

Mấy ngày nay Cố Diệp Thần bận việc công ty, đi sớm về trễ.

Từ sau khi anh tiếp quản chuyện gia đình, ba Cố sung sướng tự tại, cũng chẳng thèm đến công ty nữa, ngày nào cũng ở nhà chơi cờ tỉa hoa, thật sự nhàn nhã. Chân của Kiều Chỉ bị thương, ba mẹ Cố nghiêm khắc bắt cô chỉ được ngồi một chỗ, không được làm gì hết.

Kiều Chỉ đành phải nghe theo, hưởng thụ đãi ngộ cơm dâng tận miệng của giới quý tộc. Tuy Ngôn Mộc vẫn không thích nói chuyện, nhưng rất thích theo cạnh Kiều Chỉ.

Chỉ cần thấy cô ở đâu là thấy cậu ngoan ngoãn ở cạnh đó.

Sau mấy ngày chung đụng, cậu đã không còn bài xích ba mẹ Cố nữa, thỉnh thoảng lại đến cạnh xem ba Cố chơi cờ, lúc nhận hoa quả của mẹ Cố sẽ mỉm cười.

Tuy cậu vẫn còn hơi kỳ lạ, nhưng ba mẹ Cố đã vui mừng lắm. Nhưng mà Cố Diệp Thần, anh không hay ở nhà, Ngôn Mộc không có cơ hội tiếp xúc với anh.

Bình thường Cố Diệp Thần vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhìn thấy cậu lại hơi cẩn thận. Kiều Chỉ cảm thấy như vậy không ổn.

Dù sao sau này ba người họ cũng sẽ sống chung với nhau, cô và anh lại chưa từng làm ba mẹ, Ngôn Mộc thì thiếu khuyết tình thương của ba.

Dù thế nào cũng phải tìm chút cách để họ gần gũi mới tốt. Ngày hôm nay, Kiều Chỉ ngồi trên giường chờ chồng về, mãi sau nửa đêm mới nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ đóng lại, theo sao đó là tiếng bước chân nhỏ nhẹ và hương rượu thấp thoáng.

Cố Diệp Thần thấy Kiều Chỉ còn thức thì nhíu mày:

"Sao em chưa ngủ nữa?"Mấy ngày nay, chân Kiều Chỉ đã ổn hơn, bây giờ cô đi chậm một chút cũng không thành vấn đề.

Cô bèn đến bên cạnh anh, nhận lấy áo khoác trong tay anh, cười bảo:

"Ngày nào cũng ở không, ngủ không được!"Cố Diệp Thần xoa phần lưng mảnh khảnh của cô, tựa đầu nơi hõm vai Kiều Chỉ, dịu dàng nói: Chờ anh về à?Hơi thở bên tai mang theo chút hương rượu khiến mặt Kiều Chỉ ửng hồng.

Cô khẽ đẩy anh: Đi tắm rửa đi!Cố Diệp Thần cúi đầu cười, nghiêng người cắn vành tai non mềm của cô một chút.

Kiều Chỉ treo xong áo khoác, lấy đồ ngủ bên cạnh đưa cho anh:

"Em đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi."Đợi anh tắm xong, ngồi lên giường, Kiều Chỉ mới ngồi ở bên cạnh, nhìn anh mà hai mắt long lanh.

Vốn Cố Diệp Thần định nằm xuống, nhưng thấy vẻ mặt

"em có lời muốn nói với anh" thì lại ngồi dậy: Sao thế em?Kiều Chỉ nhìn anh đầy mong đợi:

"Ngày mai là cuối tuần, anh có phải làm nữa không?"Cố Diệp Thần sửng sốt, chợt nở nụ cười:

"Không đi, ngày mai ở nhà với em và Tiểu Mộc."

Mấy ngày nay anh tăng ca thêm giờ cũng là vì chừa ngày mai ra ở bên cô thật tốt. Kiều Chỉ nở nụ cười:

"Vậy ngày mai chúng ta đi công viên giải trí đi!"Công viên giải trí? Cố Diệp Thần nghe vậy thì mặt nhăn mày nhíu.

Sợ là cô muốn đưa Ngôn Mộc đi chơi vui một chút, nhưng mà với tính cách của Ngôn Mộc… Sợ là công viên giải trí không hợp lắm! Mà chân cô cũng không tiện nữa. Kiều Chỉ thấy anh hơi do dự, vội nói:

"Chân em không còn việc gì đâu, chỉ cần đi chậm một chút là được. Mấy ngày nay em toàn ở nha, chán đến sắp chết rồi. Ngày nào mẹ cũng bắt em ăn cái này ăn cái kia, còn uống thuốc Đông y, chúng ta đi ra ngoài thay đổi khẩu vị đi!" Nói xong, ngữ khí của cô còn mang ba phần hờn dỗi, ẩn chứa sự nài nỉ. Tất nhiên Cố Diệp Thần cũng biết cuộc sống của cô mấy ngày nay đã bi thảm đến mức nào.

Anh cưng chiều mà chọt nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô:

"Được, mai sẽ cho em ra ngoài."Kiều Chỉ thấy anh đồng ý rồi thì cười vui vẻ, đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường, xốc chăn lên chui vào trong:

"Ngày mai chúng ta đi sớm một chút, đừng để ba mẹ phát hiện, không là không ra được cửa đâu!"

Trên chân cô có vết thương, chắc chắn ba mẹ Cố sẽ không đồng ý. Cố Diệp Thần cũng nằm xuống, bật cười như đáp lại. Hai người không nói chuyện nữa, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở nhỏ bé.

Một lúc lâu sau, Cố Diệp Thần luồng tay qua ôm lấy lưng Kiều Chỉ, cơ thể chậm rãi đè lên trên. Kiều Chỉ cứng cả người, hô hấp có hơi dồn dập.

Từ khi quay lại gia đình, Cố Diệp Thần vẫn luôn rất giữ thân, tuy là hai người thường xuyên ngủ chung một giường, nhưng trừ thỉnh thoảng sẽ ôm cô ra, hôn nhẹ này nọ, thì anh chưa từng có nửa phần vượt giới hạn. Tim hai người đều đập nhanh hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!