Chương 30: Nhận Nuôi

Mắt thấy hai người kia đã như một cơn gió mà không còn bóng dáng, hai người, Kiều Chỉ trong cửa và Cố Diệp Thần ngoài cửa, đứng đối diện nhau thật lâu. Kiều Chỉ đứng một chân, chân bị thương không di chuyển được, lúc này đã đứng khá lâu nên có hơi không vững.

Thân mình cô khẽ lảo đảo, Cố Diệp Thần sải chân dài đi vào, bàn tay to đỡ lấy cô rồi bế bổng lên.

Kiều Chỉ la hoảng một tiếng, theo bản năng mà túm lấy phần áo trước ngực anh, vẻ mặt căng thẳng.

Cố Diệp Thần ôm cô vào phòng khách, cẩn thận đặt xuống sô pha, sau lại tự ngồi xuống, dùng bàn tay to xoa bóp nhẹ mắt cá chân cô vài cái.

Cơ thể của Kiều Chỉ lại càng căng thẳng hơn.

Anh đứng thẳng dậy nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Sao chân em lại bị thương?"Kiều Chỉ tránh việc nhìn thẳng anh theo bản năng, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cố Diệp Thần gật gật đầu, ngồi xuống phần ghế bên cạnh cô, dặn dò:

"May mà không ảnh hưởng đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi. Trong khoảng thời gian này, em tuyệt đối không được tốn sức."Kiều Chỉ gật đầu đáp lời. Cố Diệp Thần tự ngã vào sô pha với vẻ mặt mỏi mệt, duỗi thẳng chân dài, để bản thân hoàn toàn thả lỏng.

Kiều Chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.

Trên mặt anh vẫn còn chút râu con lún phún, có thể thấy mấy hôm nay anh đã không nghỉ ngơi đàng hoàng. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn.

Lúc này Kiều Chỉ không tránh ánh mắt của anh nữa:

"Em thấy anh mệt chết đi được, anh có cần vào phòng nghỉ ngơi một chút không?"Cố Diệp Thần chậm rãi lắc đầu:

"Anh tựa vào đây một lát là được."Kiều Chỉ liếc anh một cái, đứng lên muốn đi ra ngoài.

Cố Diệp Thần đưa tay lên bắt lấy tay cô:

"Chân còn bị thương, em muốn đi đâu?"

"Em thấy anh mệt mỏi quá, định nấu chút nước ấm để anh lau mặt."Khóe môi Cố Diệp Thần nhếch lên, tay kia đỡ lấy phần lưng mảnh khảnh của cô, giúp cô từ từ ngồi xuống lại:

"Cứ ngồi trước đã, anh có lời muốn nói với em."

Kiều Chỉ ngoan ngoãn làm theo, lại quay đầu nhìn anh, cười như không:

"Được. Anh nói đi, em nghe."Cố Diệp Thần nhìn cô, lại có hơi im lặng, hệt như không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngón tay cái của anh vô thức vuốt ve nơi mu bàn tay cô, mà Kiều Chỉ cũng không thúc giục, vẫn chậm rãi chờ đợi.Kiều Chỉ… Cố Diệp Thần chậm rãi mở miệng, rồi lại im lặng một lần nữa.

Anh đưa tay lên xoa trán, thở dài một tiếng:

"Kiều Chỉ, anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Là từ lúc gặp em lần đầu bốn năm trước, hay từ khi anh khăng khăng* cãi lời ông già đi tòng quân…"(Sel: Nguyên văn là nghĩa vô phản cố – : Làm việc nghĩa nên không chùn bước)Lòng Kiều Chỉ run lên.

Cô nhìn về phía anh.

Cố Diệp Thần cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu hun hút, giọng nói khàn khàn mà gượng gạo:

"Năm đó anh và ông già như nước với lửa. Anh cứ luôn không hiểu vì sao ông ấy phản đối anh đi tòng quân, vì sao ông ấy thì được, còn anh lại không?"Cố Diệp Thần chuyển tầm nhìn về phía phần giấy dán tường hoa bách hợp ở đối diện, ánh mắt hoảng hốt như đang chìm vào những hồi ức đã lãng quên từ lâu:

"Sau khi biết chuyện của em, anh đau lòng lắm. Xót cho em, cũng xót cho ông cụ, nhưng dù có được nhìn thấy em như thế trong bệnh viện, cùng lắm anh chỉ cảm thấy tiếc nuối thay cha mà thôi. Anh chưa từng quên được hình ảnh đó trong quá khứ…"

"Ông già nói, ông ấy không mong anh nhìn thấy cái chết. Ngay lúc đó, anh đã cảm thấy rất buồn cười. Đã bước vào quân đội, hơn nữa còn đến nơi như thế, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, sao lại sợ hãi nhìn thấy những điều đó chứ?"Dường như Kiều Chỉ đã thoáng cảm nhận được gì đó, không hiểu sao lòng cô lại căng thẳng lạ lùng.

"Vậy mà, phải đến lúc anh tận mắt nhìn thấy chiến hữu ra đi, anh mới hiểu, rằng loại cảm giác đó như khiến con người ta phát điên. Đã có nhiều người như thế, họ đều là những chiến hữu đã từng vào sinh ra tử với anh. Mới khắc trước họ còn vui vẻ hò reo cùng anh, khắc sau đã đầy máu mà nằm đó…" Cố Diệp Thần cười chua chát. Kiều Chỉ im lặng nhìn anh.

Qua ánh mắt Cố Diệp Thần, cô thấy rõ sự bi ai khó nén.

"Ngôn Trạch Dật. Năm đó anh và anh ấy cùng nhập ngũ, chúng ta là anh em có thể giao lại phía sau cho đối phương. Chỉ cần người kia ở đó, người còn lại sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, cảm thấy sau lưng mình an toàn…"Lòng Kiều Chỉ thấp thoáng chút xúc cảm khác thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!