———Ở trạm xe bus công cộng, Diệp Thanh vừa đợi xe vừa dùng sức chà xát đôi môi đã gần như sưng lên của mình, thỉnh thoảng cô nàng còn dậm chân một cái, cúi đầu mắng hai tiếng.
Nếu chú ý, người ta có thể nghe thấy hai tiếng Thai Linh trong lời cô nàng. Lúc một chiếc Bentley màu đen dừng lại ở đó, nó đã thu hút không ít ánh mắt của những người đang đợi xe, còn có người tò mò mà chỉ trỏ rồi ồn ào.
Xe bus vẫn chưa đến, Diệp Thanh mắng đủ rồi thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thai Linh hé mặt ra khỏi chiếc Bentley, mỉm cười mà nhìn, còn vẫy tay với cô nàng: Hi…Khuôn mặt vừa ngẩn lên của cô nàng thoái cái lại bừng đỏ.
Thai Linh vẫn cứ ngoắc cô nàng như gọi thú cưng: Nhanh đi, lên xe…Diệp Thanh lạnh lùng hếch mặt lên, quay người đi đến một bên khác của trạm xe bus. Thai Linh cũng không nổi giận, lùi xe lại mấy li, nhìn Diệp Thanh như hết cách:
"Người đẹp, có muốn quá giang không?"
Diệp Thanh nhịn đủ rồi.
Thấy xe bus đã sắp chạy đến, cô nàng bèn bỏ mặt anh ta mà tập trung đợi xe. Thai Linh cũng không vội, ung dung bật nhạc trong xe lên rồi lắc lư cái đầu.
Diệp Thanh chỉ làm như không thấy.
Lúc xe bus đến nơi, tài xế nhấn còi không ngừng.
Chỉ thấy quả xe của Thai Linh vẫn nghênh ngang chắn trước vị trí xe bus, không hề có chút ý định nào là tránh ra.
Cứ như thế, bốn chuyến xe bus đều phải xếp hàng đỗ gần đó, trước không được mà sau cũng chẳng xong, tài xế cứ tiếp tục nhấn còi như điên. Mấy người đang đợi xe bus đều phàn nàn:
"Ơ, này anh kia, cuối cùng anh có đi không hả?"
"Có tiền thì hay lắm à…"
"Còn người đẹp này nữa. Ok, cũng không phải đặc biệt gì lắm. Cô lên xe đi, có thấy xe kẹt hết rồi không?"
"Bây giờ giới trẻ khinh người vậy đấy à? Vợ chồng son cãi nhau chút cũng làm kinh thiên động địa…"…Thai Linh cười cười mà nhìn Diệp Thanh, nhấn một hồi còi đáp lại, vẫn không hề có ý lái xe đi.
Thấy tài xế xe bus sắp chịu không nổi nữa mà muốn xuống xe đồ sát, Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi, lấy túi xách che mặt rồi vã mở cửa xe ngồi vào.
Cửa xe vừa đóng lại, Thai Linh liền đạp ga phóng vụt đi, chiếc Bentley phi như bay. Lúc Diệp Thanh đến nơi, Kiều Chỉ đang co một chân nấu nước trong bếp.
Nghe thấy chuông cửa reo, cô bèn chậm rãi tựa tường mà đi ra mở cửa.
"Diệp Thanh? Hôm nay cậu không đi làm à? Sao lại đến đây?" Kiều Chỉ né qua một bên để bạn đi vào. Cô nàng bày ra vẻ mặt lanh tanh, biểu cảm thì oán giận.
Kiều Chỉ có hơi không hiểu:
"Cậu bị làm sao vậy? Ai chọc cậu à?"
Hi, Kiều Chỉ… Thai Linh quay chìa khóa, đi từ một bên ra, mặt mày tươi cười: Surprise?Kiều Chỉ thấy anh ta thì hoảng sợ: Giám đốc Thai… Nói xong, cô lại nhìn về phía Diệp Thanh, vẻ mặt nghi ngờ.
Diệp Thanh trề trề môi, tiến lên giúp đỡ lấy cô, nghiến răng nghiến lợi:
"Cậu đừng để ý anh ta làm gì, cứ để anh ta tự sinh tự diệt là được…"
"Đúng. Đúng. Kiều Chỉ à, cô mặc kệ tôi đi. Tôi tự đi dạo là được, cô cứ coi như không nhìn thấy." Thai Linh thản nhiên đi theo hai người vào trong. Kiều Chỉ không rõ giữa hai người lại có chuyện gì, nhưng với vẻ mặt khó coi của Diệp Thanh, thì chắc chắn không phải chuyện gì hay.
"Hai người… Haizz, miệng cậu bị sao vậy?"
Kiều Chỉ đảo mắt thì thấy môi của bạn bị sưng đỏ cả lên, bèn vội hỏi.
"Bị dị ứng à? Sao mình không nhớ là cậu có dị ứng với cái gì nhỉ?" Cô nhíu mày:
"Hình như nghiêm trọng lắm? Cậu có cần đến bệnh viện xem thử không?"
"Không sao đâu, đánh răng bị xước thôi. Đừng lo." Diệp Thanh khoác tay. Cô nàng còn chưa dứt lời thì đã nhớ đến vụ buồn nôn kia, lại thêm vào một câu nữa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!