Khi Thai Linh biết chuyện của Kiều Chỉ thì đã là ngày hôm sau.
Vì cô xin nghỉ không đi làm, anh ta mới biết được chuyện đã xảy ra qua lời quản lý phòng Marketing.
Người này cho rằng đó không phải chuyện gì lớn nên đã không báo cáo cho anh ta biết. Thai Linh không kìm được mà chửi thầm một tiếng, đoạn quay người đi mất.
Trưởng phòng Marketing đứng ngây ra tại chỗ.
Thì đó vốn không phải chuyện lớn gì mà? Sau khi xoay điện thoại vòng vòng trong tay mấy lần, Thai Linh nhấn vào số điện thoại của Cố Diệp Thần, nhưng ngay lúc sắp nối được máy thì anh ta tạm ngừng hai giây, đổi thành gọi cho Tề Trăn.
Người này nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói có phần mệt mỏi: Sao vậy?
"Đã tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi, chúng tôi đang trên đường đi đón."Thai Linh nhẹ nhàng thở ra.
May mà tìm được rồi, bằng không sợ là Cố Diệp Thần phải tự trách chết mất.
"Diệp Thần có khỏe không?"
"Hai ngày rồi không chợp mắt, bây giờ đang lim dim đấy." Trong lời Tề Trăn cũng đầy uể oải. Sau khi Thai Linh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì mà cúp điện thoại.
Anh ta vẫn nên giảm bớt phiền phức cho cậu ấy. Trở lại văn phòng, Thai Linh càng nghĩ càng không đúng.
Trưởng phòng Marketing nói là Lương Vũ kia đưa Kiều Chỉ đến bệnh viện.
Mặt tên kia nhìn cũng thấy viết rõ mấy chữ tôi có ý với cô rồi.
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nếu anh em tốt bị đào góc tường ngay dưới mắt mình, anh ta thật sự chịu không nổi. Sáng sớm đi làm Diệp Thanh đã nghe được chuyện của Kiều Chỉ.
Cô nàng bèn gọi một cú cho cô bạn, tuy là người kia nói không sao, bảo cô nàng đừng lo lắng, nhưng dù sao Kiều Chỉ cũng chỉ có một mình, đi đứng lại không thuận tiện.
Diệp Thanh vẫn cảm thấy không yên, nghĩ một lại bèn chạy đến văn phòng của Thai Linh xin nghỉ phép, muốn đi thăm Kiều Chỉ.
Thai Linh vuốt cằm nhìn Diệp Thanh một lúc lâu, ánh mắt chớp chớp, chậm rãi mở miệng:
"Xin phép cũng không phải không được, nhưng có điều kiện này…"Diệp Thanh nhìn anh ta đầy đề phòng:
"Giám đốc Thai, anh có biết trên mặt anh viết bốn chữ to đùng không?"Thai Linh nghi ngờ mà sờ sờ mặt, nhíu mày: Bốn chữ?
Diệp Thanh gật đầu, gằn từng tiếng:
"Tôi – có – âm – mưu." Mấy hôm nay, ở phòng Kỹ thuật, hai người anh tới tôi đi, đã rất tinh tường đấu pháp.
Tuy thái độ làm người của Thai Linh không ra gì, nhưng trong công việc cũng cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc.
Nói trắng ra là Diệp Thanh rất bội phục người này trong khoảng công việc.
Lúc này, trong lời của cả hai đều không mang cảm giác
"giương cung bạt kiếm" như trước nữa. Thai Linh co rút khóe miệng.
Cô gái này thật sự là càng ngày càng xéo xắt.
Anh ta đứng dậy đi đến cạnh Diệp Thanh, đưa tay lên:
"Coi như cô nói đúng. Cô muốn đi cũng được thôi, nhưng phải đưa tôi theo."Diệp Thanh không tin được mà há hốc: … Anh đi làm gì?
"Sao đây, quan tâm nhân viên của mình là sai à?" Thai Linh hỏi lại với vẻ mặt chính nghĩa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!