—–Vốn Kiều Chỉ chỉ muốn từ chối khéo Lương Vũ thôi, không hề muốn làm phiền Phó Hiên thật.
Tuy là chân cô bị thương, nhưng cũng không phải là cô không đi từng bước được.
Một người có tính tự lập, thì chỉ có thứ không muốn làm thôi, chứ không có gì là không làm được. Tất nhiên là Phó Hiên không đồng ý, khăng khăng phải đích thân đưa Kiều Chỉ về nhà.
Nghe được ý trong lời anh ta, hẳn là từ sau chuyện của cô hôm ấy, Tề Trăn liền vừa ý anh ta, điều anh ta đến đội hình cảnh.
Tuy là Tề Trăn nói vì Phó Hiên có năng lực, nhưng chính anh ta hiểu rằng, chuyện này không thoát được sự liên can với Cố Diệp Thần. Phó Hiên kéo vợ của mình đến để giới thiệu với Kiều Chỉ:
"Đây là người mà anh hay bảo với em đấy. Vợ của doanh trưởng Cố, em làm quen với cô ấy đi."
Cô gái nhỏ tên là Hạ Man, tuổi rất trẻ, bộ dạng lẫn mặt mũi đều dịu dàng.
Cô nàng thấy Kiều Chỉ thì ngoan ngoãn mà gọi chị dâu. Tính cách Hạ Man ôn hòa, Kiều Chỉ cũng không phản kiểu người khó chung đụng, lại thêm chuyện công việc của Phó Hiên, thành ra Hạ Man rất thân thiết với cô.
Trên đường đưa Kiều Chỉ về nhà, hai người đã gần gũi hơn rất nhiều.
"Chị dâu, chị không biết Phó Hiên sùng bái doanh trưởng Cố đến mức nào đâu!" Giọng điệu Hạ Man đầy vui vẻ, ẩn chứa chút trêu đùa.Doanh trưởng Cố? Kiều Chỉ ngờ vực.
"Chắc chị dâu chưa biết thôi. Em và doanh trưởng Cố đều xuất thân từ một đơn vị. Hôm đó nhìn thấy danh thiếp anh ấy, em đã thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là em không ngờ Cố Diệp Thần đó chính là Cố Diệp Thần mà em rất sùng bái kia." Phó Hiên nhìn Kiều Chỉ qua gương chiếu hậu, mặt đầy ý cười.
"Doanh trưởng Cố là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất đội trinh sát chúng em đấy! Em đã không qua đúng lúc, lúc em nhập ngũ thì doanh trưởng Cố đã chuyển địa phương rồi, vậy nên em chỉ nghe danh chứ không được thấy người…"
"Phó Hiên mà nói chuyện đơn vị thì sẽ không ngừng được." Hạ Mạn nhỏ giọng oán giận với Kiều Chỉ, nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét cười thấu hiểu ngọt ngào.
"Năm đó, ở đây có doanh trưởng Cố và tham mưu trưởng Ngôn của sư đoàn hải quân lục chiến là nổi tiếng nhất. Cũng vì tiếng tăm của hai người mà em mới tham gia tuyển chọn, chỉ là, ha ha…" Phó Hiên gãi đầu, cười ngây ngô: Bị rớt mất.
"Không ngờ là có một ngày em được nhìn thấy thần tượng của mình. Chỉ tiếc là, không được thấy vị tham mưu trưởng Ngôn kia nữa." Trong lời của Phó Hiên ẩn chứa chút tiếc nuối.
"Tham mưu trưởng Ngôn?" Kiều Chỉ gần như bị cuốn vào câu chuyện của Phó Hiên.
"Dạ, cũng mới năm trước thôi, tham mưu trưởng Ngôn hi sinh vì nhiệm vụ…"Kiều Chỉ sửng sốt trong lòng, mở to hai mắt nhìn người đang lái xe trước mặt:
"Cậu nói gì cơ? Hi sinh vì nhiệm vụ?"
"Dạ, chuyện cụ thể thế nào thì đều là cơ mật cả. Em cũng không biết nhiều, chỉ nghe là nhiệm vụ đó rất khủng khiếp, không ít người đã hy sinh…"
"Hẳn doanh trưởng Cố cũng tham gia lần hành động đó. Chắc anh ấy sẽ biết nhiều hơn, nhưng tất cả phải được giữ bí mật. Dù anh ấy biết, hẳn anh ấy cũng không nói được ạ…"Lời của Phó Hiên rất bình thường, nhưng Kiều Chỉ nghe lại có chút áp lực.
Hai tay cô siết chặt lại một chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn nào chèn xuống, một vài thứ bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, chẳng biết là do cô không nắm được, hay do đầu óc không điều khiển được. Đêm về, nhiệt độ lạnh như nước.
Bên ngoài cửa sổ, sao giăng đầy bầu trời.
Kiều Chỉ ngồi trên cái ghế nằm cũ ở ban công, đặt cái chân bị thương lên tấm phủ bàn trà nhỏ.
Tay cô vô thức lật quyển sách trong lòng.
Qua cái cửa sổ để nửa, thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ ùa vào, mang theo tiếng cười lẫn tiếng hoan hô của đám trẻ trong tiểu khu.
Máy phát đĩa cơ thì tua không ngừng một ca khúc Quảng Đông đã cũ. Kiều Chỉ cũng không có mấy cảm giác với nhạc Quảng Đông.
Sau khi dọn vào đây, cô đã soạn ra được rất nhiều cd của Cố Diệp Thần.
Mỗi khi rảnh đến mức không làm gì, cô sẽ lại bật lên nghe một chút, dần dà cũng thành quen. Tuy là mắt đặt trên sách, nhưng tâm tư lại không có đó.
Kiều Chỉ không biết vì sao đêm nay mình lại nhớ đến ba và mẹ.
Trí nhớ của cô về ba không nhiều lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!