Cuối hè đầu thu, bây giờ là lúc nhiệt độ nóng nhất, mặt trời đã trút hết sức lực còn lại của nó, trong không khí chẳng có chút nhẹ nhàng khoan khoái nào, luồng không khí oi bức làm cho tâm trạng vốn rối bời càng thêm bừa bộn.
Kiều Chỉ bất động, cậu nhóc đẹp trai kia cũng không động, hai người cứ ngồi im lặng như thế, đều tự nghĩ về tâm sự của mình, mãi đến lúc Kiều Chỉ nghe được một tiếng ục ục rõ ràng. Cô từ từ quay đầu nhìn cậu nhóc: … Con đói bụng à?
Cậu nhóc nghe thấy tiếng củng Kiều Chỉ, đầu tiên là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô một cái, hệt như đang xác nhận mục đích của cô.
Song, thấy ánh mắt cô trong suốt, không giống như người xấu, cậu bèn gật đầu:
"Sáng nay con chưa ăn cơm." Mặc dù giọng cậu mang theo chút âm điệu trẻ con, nhưng từng lời rõ ràng, ngữ điệu trong trẻo.
Cảm giác đói bụng, Kiều Chỉ rất rõ ràng, cho là cậu không có tiền, bèn đưa tay lên xoa đầu cậu, diu dàng nói:
"Nhóc chờ cô một lát."
Lúc Kiều Chỉ mua bánh mì mới ra lò tới cho cậu nhóc, cậu cũng không đưa tay nhận ngay, mà đặt gấu bông sang một bên, tìm rồi lấy một cuốn tập ra khỏi balo của mình, xé một mảnh giấy, viết một tờ giấy nợ đưa cho Kiều Chỉ.
"Con không có tiền, nên đây là con nợ cô!"
Tuy cậu còn nhỏ, nhưng chữ viết cũng rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc đẹp trai đầy bộ dạng nghiêm túc, trông không hài hòa chút nào, nhưng Kiều Chỉ cũng không cười.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã có phong thái đĩnh đạc, có thể thấy cậu nhóc được nuôi dạy rất tốt. Nhận lấy tờ giấy nợ cậu đưa, dịu dàng nói:
"Được, vậy con nhất định phải nhớ nhé!"Cậu nhóc trịnh trọng gật đầu, lúc này mới nhận lấy bánh mì trong tay Kiều Chỉ, há miệng to mà ăn.
Kiều Chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay cậu cầm bánh, tay kia cứ ôm khư khư con gấu bông Husky kia.
Xem ra nó rất quan trọng với cậu. Husky rất lớn, lông màu xám trắng, thoạt trông bộ dạng rất tinh nghịch.
"Chó của em dễ thương quá."
Kiều Chỉ nhìn con Husky, cố gắng tập trung bản thân nói chuyện phiếm với cậu nhóc, bây giờ đầu óc cô chỉ cần nghĩ một chút là sẽ thấy hình ảnh Cố Diệp Thần và cô gái kia ngồi chung với nhau.
Cô không muốn nghĩ nữa, cố gắng để mình bình tĩnh lại, cô không muốn tạo ra bất kỳ nghi ngờ nào trong lúc cô thiếu lý trí nhất.
Trên mặt cậu nhóc lộ ra một vẻ tự hào, tay nhỏ bé vuốt lông của con Husky:
"Đây là do ba con làm riêng theo yêu cầu của con, nó giống con Husky trước đây ba nuôi như đúc, nhưng ba nói con quá nhỏ, không hợp để nuôi chó, nên mới làm cho con một con chó bông. Lúc ông ấy không ở bên cạnh, nó sẽ thay ba ở với con."Nói đến cha của mình, vẻ mặt cậu nhóc đầy tự hào, vậy cậu nhất định phải yêu ba mình lắm. Kiều Chỉ lấy chai nước bên cạnh, mở nắp ra đưa cho cậu, thuận miệng hỏi:
"Vậy ba của con đâu rồi? Vì sao con lại đi một mình, hai người bị lạc à?"
Bàn tay nhận nước của cậu nhóc run rẩy rõ ràng, rồi sau đó, cậu rũ mắt tiếp tục ăn bánh mì, che đi sự mất mác trong ánh mắt, nhỏ giọng nói:
"Ba con qua đời rồi. Mẹ không cần con nữa, nên bây giờ con đang ở cô nhi viện, hôm nay là do con lén đi ra ngoài."Kiều Chỉ hơi sửng sốt, trong lòng nhói lên.
Lúc cô mất đi ba mẹ, hẳn cũng ở tuổi này đi.
Cô dịu dàng xoa đầu cậu, cố hạ giọng mình xuống:
"… Không sao đâu con, rồi tất cả sẽ ổn thôi." Cô biết tất cả những lời này đều là phí công vô ích, nhưng lúc này đây, trừ những hy vọng trống rỗng đó ra, cô còn có thể cho cậu bé cái gì nữa?
Nhưng điều Kiều Chỉ thấy ngoài ý muốn nhất chính là cậu nhóc giơ bánh mì trong tay lên:
"Giống như lúc này, lúc con đói bụng, cô đã hiện ra, phải không?"
Giọng cậu nhóc ẩn chứa sự trưởng thành không hợp tuổi, song cũng mang những mong ước đúng với tuổi mình, ánh mắt Kiều Chỉ hơi ửng đỏ.
"Ừ, tất cả rồi sẽ ổn thôi…" Kiều Chỉ nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt có chút hoảng hốt, tất cả rồi sẽ ổn, nhưng tất cả là ngày nào đây?
Kiều Chỉ gọi xe taxi, đưa cậu nhóc đến cô nhi viện An Tâm ở vùng ngoại thành, lúc còn cách nơi đến rất xa, cậu nhóc bèn bảo xe ngừng lại, sau đó bước xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!